Nó bỏ tay ra. Tôi đưa tay xoa những vết roi cho nó. Không biết cảm giác thế nào mà nó lim dim đôi mắt. Tôi ôm ghì nó vào lòng. Tôi thương nó quá.
– Có chịu theo anh suốt cuộc đời không?
– Dạ?
Con bé chúi đầu vào ngực áo tôi. Nó khóc.
Sáng hôm sau tôi ghé chợ mua cho em hững bộ quần áo mới và những phụ tùng của con gái. Em phải có phụ tùng thôi, chứ tôi nhìn em trơ trụi như vầy, tôi không chịu nổi. Em chưa lành những vết thương, tôi không muốn em bị đau thêm. Em cảm kích trước tấm lòng của tôi.
Trong bộ đồ mới, con bé đẹp hẳn ra. Tôi lái xe, nó ngồi kề bên. Nó dựa đầu vào đùi tôi, kể chuyện miên man. Nó đâu có biết thằng nhóc của tôi dựng đứng từ khi nó ngả đầu lên đó. Em sẽ là vợ tôi, thế còn chần chừ gì nữa? Tôi yêu em thật lòng. Em là của tôi. Những ý nghĩ đó cứ ẩn lúc hiện, tôi khó lòng cầm vững tay lái. Tôi cho xe tấp quẹo vào con đường nhỏ rồi chui khuất vào rừng cao su. Tôi đỡ em ngồi dậy. Em ngoan ngoãn như đứa học trò trong vòng tay thân yêu của thầy cô. Tôi ôm em. Tôi hôn vào môi ngọt ngào của em. Em chưa biết được ý tôi, nhưng không phản đối. Và em cũng không nghĩ rằng mình phải phản đối vị ân nhân cứu tinh, và sẽ là đức lang quân của mình. Tôi vén mái tóc, bờ vai trắng nõn lồ lộ ra. Tôi liếm nhẹ vào đó. Em rùng mình. Một cảm giác lạ chạy khắp cơ thể, nó đi lòng vòng rồi bất chợt thắng cái két ngay con chim. Tức mỗi lần tôi làm cho em có cảm giác , thì tại con chim cũng bị rung chuyển theo. Cả tôi và em chưa hể biết ân ái, chúng tôi học cho nhau từng động tác. Tôi muốn nút lưỡi em như trong phim, còn em nhìn tôi chờ đợi. Rồi cả hai chúng tôi hòa quyện với nhau, nuốt của nhau ừng ực. Tôi nhẹ nhàng cởi áo cho em. Nịt ngực vừa vặn che khuá? hai hòn non đang lập lòe nở. Tôi thủ thỉ vào tay em:
– Em có muốn làm vợ anh ngay bây giờ không?
– Dạ?
Em gật đầu, mặc dù chưa hình dung làm vợ là làm cái gì, còn tôi cũng không biết sẽ làm gì nữa. Thôi kệ cứ theo bản năng, vì cứ nhìn vào nơi nào không có vải che trên thân thể em là tôi giật giật dương vật. Tôi cởi hẳn aó em ra. Hai đầu vú vẫn còn trắng hồng trinh trắng. Vừa nút lưỡi, tôi vừa mò xuống bên dưới. Rồi tôi cũng cởi cả quần em ra. Em nhắm mắt. Em không dám nhìn chính mình. Con chim hót nhiều lần, đã rỉ nước tự bao giờ.
Đặt em nằm xuống ghế nệm trong ca bin xe, tôi ngồi thụp xuống sau khi cởi quần áo ra. Tôi mân mê từ bàn tay, đôi vú. Tôi vuốt nhè nhẹ dọc theo hai bên háng. Em cứ co rồi lại duỗi. Em rùng mình khi tôi lướt nhẹ lưỡi mình qua đám lông tơ. Tôi không biết phải làm gì hơn là tìm cách đi vào cái lổ. Những màng nhớt bao bọc bên ngoài. Tôi đưa lưỡi mình vào tận trong đó. Em ôm ghì đầu tôi. Tôi hứng chí nút mạnh hơn.
Tôi đứng dậy vuốt lại con cu, rồi chìa ra ngay miệng lồn. Tôi ấn nó vào. Quaí , sao khó vào thế này? Tôi dùng hai ngón tay banh hai mép lồn em ra, nước nhớt chảy theo, bên trong đỏ hồng. Tôi đút cu mình trở lại, lần này nó chịu vô. Em nhăn mặt. Tôi ấn sâu vào.
Trưa hôm ấy hai chúng tôi làm thêm một lần nữa, cũng trong ca bin. Em mãn nguyện lắm.
Chuyện đã nhiều năm trước. Bây giờ em đã là vợ chính thức của tôi. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Thỉnh thoảng em cùng tôi đi những chuyến xa. Qua rừng cao su dạo nào, em đòi tôi phải ghé lại. Những hình ảnh của lần đầu chưa quen việc, chúng tôi lập lại, nhắc lại rồi cùng cười?
Câu chuyện thứ hai: TÀI XẾ KỲ CỤC
Nếu như có những bác tài nhân hậu, thì cũng có những tài xế trời đánh. Đó là mở đầu lời chửi hiền từ của một cụ bà, nạn nhân không ai khác chính là bà. Năm đó bà còn rất trẻ, vì muốn đưa bà mẹ mình vào nhà thương lúc nữa đêm. Lúc ấy chẳng có taxi, cũng chẳng có xe Honda ôm đâu mà gọi. Dân chúng vùng nông thôn như bà muốn ra tỉnh phải đi những chuyến xe đó hoặc có giang những chiếc xe tải. Vì mời 2 giờ sáng, nên không cách nào kh1ac đành phải đón xe tải. Thấy bóng dáng của một phụ nữ, bác tài cho xe chạy chậm lại rồi dừng sát bên vệ đường.
– Bác ơi cho cháu có giang đưa mẹ lên tỉnh. Mẹ con bịnh nặng ạ.
Sau khi để mẹ tôi ằm băng sau của ca bin, tôi đành ngồi băng trước với bác. Không biết bác nghĩ gì mà cứ nhìn tôi cười hoài. Tôi chột dạ vô cùng.
– Cô bé có muốn tôi chạy nhanh không?
– Dạ có lắm chứ ạ.
– Vậy thì lấy dùm tôi gói thuốc đàng kia, tôi làm một hơi cho đỡ buồn ngủ là bay nhanh thôi.
Bấy giờ tôi mới để ý thấy xe chạy như xe bò, cứ lúc la lúc lắc. Người đàn ông ngồi sau vô lăn độ ngoài 40, thân hình kịch cỡm. Bất giác tôi rùng mình sợ hãi. Trong thâm tâm tôi muốn bác tăng tốc để tôi mẹ tôi kịp đến bệnh viện tỉnh.
– Bác làm ơn chạy nhanh dùm con
– Lấy dùm tôi hộp quẹt
– Ở đâu vậy bác?
Ông ta nghiêng người qua trái, ra dấu bảo tôi đút tay vào túi quần. Tôi ngại ngần không dám, nhưng nhìn ánh mắt khích lệ của ông, nhìn cảnh mẹ tôi nằm đó, tôi không còn cách nào hơn. Bàn tay nhỏ mềm mại của tôi từ từ đút vào trong. Quáí! Túi quần không đáy! Tôi giật mình, nhưng không dám rút tay ra, sợ làm ông phật lòng.
– Đút vào sâu bên trong ấy!
Ông nói như ra lệnh. Tôi sợ đến chết khiếp. Ông không mặc quần tà lỏn và quần lót! những khám phá của tôi không làm cho tôi vui, mà trái lại. Tay tôi đã chạm vào mớ lông dày. Tôi hoảng loạn. Càng sợ, tay tôi càng quờ quạng bên trong. Tôi đã chạm vào dương vật của ông, nó đứng sừng sững như cây cột. Ông thắng xe lại sau khi đã tắp hẳn vào lề. Ông dùng tay mình giữ lấy bàn tay tôi. Ông bắt tôi phải vuốt con cặt cho ông. Tôi định không làm theo, nhưng bàn tay như gọng kìm đã kẹp chặt tay tôi. Bất thình lình, ông choàn tay qua vai tôi, kéo tôi vào lòng. Trong ánh sáng lờ mờ, tôi thấy mẹ đang thở nặng nhọc, hai mắt nhắm nghiền.
– Chiều anh thì anh mới chạy nhanh đưa hai mẹ con đi tỉnh.
Tôi biết giờ đây chống cự là vô ích, hỏng chừng còn kéo thêm thời gian. Tôi mặc cho ông làm gì thì làm trên thân xác tôi. Ông ấy tuột phăng cái quần dài và quần xì líp của tôi mà không thèm cởi áo tôi. Ông cởi áo chi chứ? Như con hổ đói lâu ngày mới tìm được mồi ngon. Ông vồ lấy tôi, đè tôi ra. Ông đút cặt vào lồn tôi mà không thèm biết tôi có ra nhớt chưa, cũng chẳng cần thiết là tôi có ý định chống đối hay không nữa. Tôi đau rát vì con cu quá lớn. Thú thật nếu không có mẹ tôi theo cùng thì tôi không chấp nhận cái kiểu đụ như vậy đâu. Muốn đụ cũng từ từ chớ, ít ra cũng phải khởi động, khi tôi mà hứng lên thì không chơi tôi cũng bắt ép nữa. Tôi đau quá, mặc dù tôi không còn trinh tiết. Tôi rên lên mà quên rằng còn có bà mẹ đang nằm kê bên.
Cả hơn 30 phút sau ông mới ra, tôi cũng sắp ra, nhưng phải đành gác lại để ổng chở má tôi ra tỉnh.