VN88 VN88

Mùa hè dục vọng – Truyện 18+

– Oan uổng quá ! tôi có phải dạng đó đâu ? – Hoàng quân kêu lên oai oái khi nghe Tiểu Lan bình luận như vậy. Nhìn Hoàng Quân vò đầu thanh minh Tiểu Lan bật cười thầm nghĩ : ‘ gã này sao giống tiểu hài tử to đầu quá ‘ . Xe chạy qua ngã tư chợt Tiểu Lan kêu lên , dừng dừng lại khu nhà tôi ở đây rồi ! Hoàng Quân đánh xe vào bãi đỗ, rồi khệ nệ cùng Tiểu Lan vận chuyển một đống đồ lên căn chung cư của nàng ở tầng 11. Sau khi mang hết đồ đạc vào trong nhà Hoàng Quân đinh chào Tiểu Lan để ra về thì Tiểu Lan từ nhà bếp đi ra tay cầm bình nước nói : – Anh ở lại uống nước một lúc đã ! nhà tôi lâu rồi cũng không có khách. Thấy mình về nhà cũng chẳng có việc gì chẳng bằng ở lại nói chuyện với mỹ nữ này một chút cũng vui, Hoàng Quân liền nhận lời ở lại. Ngồi trên chiếc salon màu hồng nhạt bên trong phòng khách được bài trí đơn giản nhưng thanh nhã, Hoàng Quân đảo mắt quan sát không gian trong phòng khách thì Tiểu Lan lên tiếng hỏi : – Anh muốn uống cà phê hay trà Lipton ? – Cho tôi một ly trà Lipton đi – Hoàng Quân trả lời. Một lát sau Tiểu Lan bưng khay nước có hai ly trà, đưa cho Hoàng Quân một ly cô nói : – Của anh đây ! hôm nay cám ơn anh đã đưa tôi và Vũ Tuyết về. – Chuyện nhỏ mà, đằng nào tôi cũng tiện xe. Nhà tôi cũng không xa đây mấy đâu. – Ủa vậy à ! nhà anh ở chỗ nào ? – Gần khu chung cư Kengnam một chút ! – Hoàng Quân cười nói – Chà vậy chúng ta cũng có thể coi là láng giềng đấy – Tiểu Lan bật cười nói Nhìn Tiểu Lan cười tươi Hoàng Quân có chút thất thần. – Tiểu Lan à ! cô có nụ cười đẹp quá. – Hi hi ! anh chỉ được cái khéo nói- Tiểu Lan xấu hổ trả lời Hì ! tôi chỉ nói sự thật thôi mà- Thôi đã đến lúc tôi phải về rồi hẹn gặp cô lúc khác nhé. – Vâng ! một lần nữa cám ơn anh nhé. Vừa bước chân ra đến cửa chợt Hoàng Quân quay lại hỏi Tiểu Lan : – Tiểu Lan à ! tối nay tôi mời cô đi ăn tối có được ko ? Hơi bất ngờ vì lời mời của Hoàng Quân, Tiểu Lan bối rồi nói : – Tôi cũng không chắc là có rảnh không để tôi gọi lại cho anh sau nhé có được ko ? – Thế cũng được ! cô đọc cho tôi số điện thoại để tôi nháy vào điện thoại của cô nhé – Vâng ! số của tôi là xxx… Bước ra khỏi nhà của Tiểu Lan, Hoàng Quân nhanh chóng nhảy lên xe phóng về nhà để chuẩn bị tối nay tiếp đãi mỹ nữ. Tuy Tiểu Lan nói sẽ trả lời sau nhưng gã cảm nhận được dường như nàng cũng có ý tứ với mình. Lại nói về Vũ Tuyết. Lúc này nàng đang ở trong căn phòng nhỏ của mình mà suy nghĩ về sự việc diễn ra lúc sáng. Cái cảm giác kỳ dị ấy khiến nàng cảm thấy rất khó hiểu. Nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, thật kỳ lạ. Suy nghĩ mãi nhưng cũng không có manh mối gì. Nàng đành phải gác sự việc này qua một bên, rồi với tay lấy điện thoại gọi điện cho Tiểu Lan. Tiếng chuông điện thoại được Tiểu Lan thay thế bằng một điệu nhạc chờ khá vui nhộn. Một lúc sau thì Tiểu Lan bắt máy. – Aloo! Vũ Tuyết hả! – Uhm! Ta đây mi thế nào rồi Tiểu Lan? Không có bị anh chàng Hoàng Quân ăn thịt rồi đó chứ? Vũ Tuyết bông đùa – Hứ! mi nghĩ ta là ai? Tên đó hả ? hắn chưa đủ đâu- Tiểu Lan chanh chua đáp trả. – Ha Ha! Ai chẳng biết Tiểu Lan đại tiểu thư ghê gớm! – À! Vũ Tuyết này, vừa nãy hắn có mời ta đi ăn cơm tối đấy. – Tiểu Lan nhỏ giọng nói. – Mi đồng ý rồi hả? Vũ Tuyết hỏi có phần ngạc nhiên: “anh chàng này cũng ghê đây” nàng tự nhủ. – Chưa! Ta chưa đồng ý! Ta bảo sẽ suy nghĩ rồi gọi lại sau. Mi thấy thế nào có nên đi không? – Uhm! Ta thấy Hoàng Quân cũng là một nam nhân tốt, tuy mới biết sơ nhưng ta cảm giác hắn không giống với mấy cha công tử bột lêu lổng đâu. Quả thật mấy năm nay Tiểu Lan có chút cô đơn, những anh chàng theo đuổi nàng hầu như đều là những tên công tử bại hoại. Còn những anh chàng gia cảnh hơi thấp một chút thì lại không dám với cao nên nàng tuy rất xinh đẹp nhưng đến giờ vẫn cô đơn. Ngày trước, cũng có một chàng tên Vương Quan gia cảnh cũng khá, tính tình hiền lành và khá nghiêm túc. Hai người quen nhau cũng được 2 năm, nhưng rồi chàng phải theo gia đình định cư bên xứ người rồi liên lạc cứ nhạt dần giờ cũng không biết ở nơi nào. Vũ Tuyết biết trong lòng Tiểu Lan, Vương Quan vẫn còn là một mối day dứt. Tuy những chàng trai tốt đến với nàng không phải là không có nhưng so với Vương Quan thì thật hơi khập khiễng. Vì thế nàng vẫn thường để ý để tìm cho Tiểu Lan một người bạn, nhưng qua một thời gian dài vẫn chưa có ai lọt vào nhãn quang của nàng cả. – Nhưng ta cảm thấy hơi ngại, tự dưng vừa mới quen đã đi ăn tối lại chỉ có hai người nên ta cảm thấy không thoải mái. Nhưng lại không tiện từ chối, Giờ ta không biết làm thế nào đây – Umh! Ta cũng cảm thấy như vậy có chút hơi đường đột, hay là thế này mi bảo hắn là tối nay cả ta và Thiên Tường cùng đến nhé có được ko? – Ồ! ý kiến hay đấy, cũng lâu rồi mình không đi ăn cùng nhau. Vậy để ta gọi điện bảo hắn. Chuông điện thoại vang lên theo một bản ballad, đang nằm mơ màng trên salon Hoàng Quân với tay bắt máy. – Aloo! Tôi Hoàng Quân xin nghe!. – Tôi! Tiểu Lan đây. – A! xin chào tiểu thư Tiểu Lan. Cô đã suy nghĩ về lời đề nghị của tôi hồi sáng chưa? – Uhm! Tôi gọi cho anh cũng vì chuyện đó đây. Tôi muốn cả Vũ Tuyết với Thiên Tường cùng đến anh thấy có được không? – Như vậy thì tuyệt quá, tôi cũng muốn mời Vũ Tuyết nhưng không biết phải làm sao. – Vậy khoảng 6h30 tôi đến đón cô nhé. – Ok! Hẹn tối gặp nhé. BB anh – Bye.

VN88

Viết một bình luận