VN88 VN88

Cuộc tình đắng lòng – Truyện 18+

Câu chuyện của 3 bác cháu diễn ra tới trưa…. _Thôi, trưa rồi, mấy đứa về đi, nhớ giữ gìn sức khỏe, khi nào rãnh thì về thăm bác. _Dạ, tụi con nhất định sẽ trở lại đây bác à.-Nàng vui vẻ trả lời rồi liếc mắt sang tôi. _Thôi bác về. _Chào bác. … _Thôi anh về đi, em phải về chuẩn bị hành lí, hãy nhớ là anh còn nợ em đó. _Anh nhớ mà, em đi mạnh khỏe nha, có gì thì liên lạc cho anh, anh yêu em, tim anh luôn có hẳn một ngăn để chờ đợi em, em hãy giữ chìa khóa của ngăn đó để không ai có thể thay thế được em trong tim anh, em yêu à. _Em yêu anh, mãi mãi yêu anh, khi buồn và nhớ em thì hãy sờ vào tim mình anh nhé, vì tim anh chính là tim em, anh yêu. Tôi quay lưng bước đi, lòng buồn man mác, tôi muốn òa khóc lên cho vơi đi những nỗi buồn của mình. _Ông xã. Tôi chưa kịp quay lưng lại thì em đã ôm lấy tôi từ phía sau. _Cho bà xã ôm ông xã 5 phút nha…. Tôi cứ đứng yên…1 phút…2 phút…3 phút….4 phút… 5 phút……Năm phút ngắn ngủi để tôi nhớ về những tháng ngày đã qua. _Em. –tôi định nắm lấy tay em thì bỗng nó đâu mất rồi, tôi quả là thằng ngốc, Trinh rời xa tôi bao giờ mà tôi còn không hay nữa, thật là…. Ào….ào….ào…. Cơn mưa bất ngờ đổ đến. Ôi sao cơn mưa này lại lạnh đến thế, nó lạnh đến cả lòng tôi, cơn mưa này cũng thật khác, khác với cơn mưa lần trước, bởi khi đó tôi có em. Tôi đã từng yêu mưa, yêu rất nhiều, vì mẹ bảo ngày tôi chào đời là một ngày mưa tháng 6, có lẽ cũng chính vì thế mà tôi yêu mưa, nhưng hôm nay tôi ghét mưa lắm, bởi vì nó làm tôi thật buồn và nhớ về em. Chính trong một đêm mưa anh đã nhận ra rằng mình yêu em, nhưng cũng chính cơn mưa đã mang em rời xa anh, em có biết không, bà xã!……………………………………… ….Gần 3 tháng sau….. _Lên thành phố phải cố gắng học hành nge con.- Giọng mẹ run run, mắt rươm rướm nước mắt. _Con phải sống cho tử tế nge con trai, đừng lo cho sức khỏe của bố, bố không sao đâu. –Bố tôi nhắc nhở _Bố giữ gìn sức khỏe, phải đi khám thường xuyên nha. Bố mẹ ở nhà mạnh khỏe, con sẽ cố gắng học tập, không phụ lòng bố mẹ đâu. Thưa bố mẹ con đi. –tôi nói rồi bước lên xe. Tôi đã vượt qua kỳ thi ĐH thành công, vừa đủ điểm để trở thành sinh viên của ĐH Kinh Tế. Thằng Phi tuy đậu ĐH Nông Lâm nhưng vẫn phải về nhà lấy vợ và lo tiếp quản công việc đang ăn nên làm ra của tía nó. Thằng Quốc và thằng Công thì không được may mắn hơn tôi nên chỉ đậu CĐ, Lan thì với sức học tuyệt vời nên đương nhiên dư sức đậu vào ĐH YerSin ở quê nội cô ấy, tôi và Lan lo bận ôn thi nên không liên lạc với nhau. Trinh thì…từ khi ra đi, tôi không có một chút tinh tức gì về cô ấy, thời gian ôn thi bận rộn nên tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ về cô ấy. Bố tôi thì bị một căn bệnh gì đó mà tôi không được gia đình cho biết, làm cho tôi cảm thấy vô cùng lo lắng, công việc làm ăn của gia đình tôi dạo này khắm khá nên tôi được mua hẳn một căn nhà ở thành phố để tôi được thoải mái. Đêm trước khi lên Sài Gòn, tôi buồn lắm, tôi yêu quê hương tôi, tôi không muốn rời khỏi nơi đây, một nơi quá nhiều kỉ niệm, tôi yêu nơi đây và con người nơi đây, tất cả như đã ăn vào máu thịt tôi rồi …………. Một năm, đã một năm rồi sao, một năm nay tôi lao vào một việc học như một con thiêu thân, sự liên lạc của tôi với những thằng bạn thân đếm trên đầu ngón tay, còn Lan thì từ ngày ra ĐL cô ấy vẫn liên lạc và bảo tôi lên ĐL với cô ấy nhưng tôi luôn từ chối vì mãi mê lo học, Trinh thì như biến mất, tôi không có một chút liên lạc gì về cô ấy, dường như sự xa cách và thời gian làm cho Trinh quên thằng sinh viên khù khờ này rồi. Vừa mới thi xong, tôi lại sắp được về quê rồi, tôi nghe thằng Phi nói bố tôi dạo này xanh xao lắm nên tôi cũng muốn về thăm bố, thăm mẹ. Reng….reng….reng….reng…. _Huy ơi.- tiếng mẹ khóc bên đầu kia điện thoại. _Có chuyện gì vậy mẹ, sao mẹ lại khóc? _Con về nhanh đi, bố con đi rồi con ơi. Tôi dập máy, tôi thấy mình như mình bị rơi xuống 18 tầng địa ngục, sao lại bất ngờ đến vậy, tôi bắt xe ngay về quê, về tới đã thấy bố tôi nằm ở giữa nhà, tôi khóc lên thành từng tiếng, khóc đến sưng cả mắt, sau đó tôi mới đc biết là bố tôi mắc bệnh ung thư, lúc ông đang đau đớn tột cùng là lúc tôi đang làm ngồi trong phòng thi làm bài thi cuối kì, ông đã không cho ai liên lạc với tôi về căn bệnh vì lo tôi phân tâm. Ông quá vĩ đại, tôi càng khóc nhiều hơn khi tôi được kể lại tường tận sự việc. Xác bố tôi được đưa về quê nội ở Nha Trang, mẹ tôi vì quá thương bố tôi nên đã bán nhà và lên Nha Trang sống với nội. Cuộc đời tôi từ đó chuyển sang một con đường mới mà có lẽ tôi không bao giờ nghĩ đến, con đường này quá chông gai đối với một thằng sinh viên chưa từng biết cực khổ là gì như tôi._Chủ nhà ơi. _Ơi, đợi chút… có gì không anh. –tôi lên tiếng rồi chạy ra cổng _À, anh thấy biển báo cho thuê nhà, nên anh muốn xem chỗ. _Anh vào nhà đi, nhà này cũng rộng rãi lắm, chỉ mỗi mình em ở, nhà có hai phòng ngủ, nếu anh thuê thì em để lại anh một phòng. _Nhà đẹp quá, sạch sẽ nữa, nhưng còn… _Chuyện tiền bạc thì em chỉ lấy giá bèo thôi anh à, anh đừng lo. Mà anh tên gì vậy? _Anh tên Hoàng, còn em. _Em tên Huy, Huy Hoàng nghe cũng hay phết anh nhỉ.-tôi nói rồi cười. _Thôi, anh sẽ thuê chỗ này.-anh vừa nói vừa cười vì cái tên tôi đặt. _Rồi anh cất hành lý vào phòng này đi, phòng bên kia là của em, từ nay là người trong nhà rồi, anh cứ tự nhiên. _Cám ơn chú. Gia đình tôi từ khi mất trụ cột chính trong gia đình thì trở nên khó khăn hơn, mẹ vẫn thỉnh thoảng gửi tiền cho tôi, nhưng số tiền ngày càng ít đi, tôi biết là mẹ đang rất cực khổ vì thế tôi bắt đầu từ chối nhận tiền của mẹ , tôi nghĩ đến việc cho thuê phòng, vì căn nhà bố tôi mua có đến hai phòng nên cho thuê theo tôi nghĩ sẽ kiếm đc chút ít tiền, đồng thời cũng xoay sở kiếm việc làm thêm để đóng tiền học. Anh Hoàng là người thuê nhà đầu tiên của tôi, anh có nước da ngâm, ăn mặc sốc sết, nghe giọng nói hình như cũng là người đồng bằng, từ khi có anh, trong nhà vui lắm, vì anh rất có khiếu hài hước. _Anh Hoàng làm nghề gì vậy. _À, anh có tiệm sửa xe gần đây, chỗ anh ở thuê ở, dạo này họ không cho thuê nữa, hình như là đập ra xây cất gì đó, may mà gặp đc em. _Anh ở miền Tây phải hông. _Sao em biết.-anh bỗng tươi cười như gặp người thân vậy. _Em cũng vậy mà. Mà Anh lên đây được bao lâu rồi? _4 năm rồi em à, 4 năm bưng chải giữa đời, nhiều khi muốn từ bỏ để về quê sống cho yên bình nhưng quê quán còn ai thân thít nữa đâu, cố mà làm để lo cho bản thân chứ không dám nghĩ sẽ lo được cho vợ con sau này, không có tiền người đời khinh mình lắm em à. Thôi, chuyện anh buôn lắm, em kể chuyện của em đi –Anh trầm ngâm nói. Những lời nói của anh làm cho tôi suy nghĩ mãi cho đến sau này, đúng là tiền là vạn năng. Tôi cảm thấy thân thiết với anh hơn, tôi kể cho anh tất cả về tôi, về bạn bè, về Lan và cả về Trinh nữa. _Đời mày đắng quá, anh tưởng đời mình đã bất hạnh lắm rồi, ai dè…-Anh chép miệng, rồi hai anh em cầm hai chai bia mà uống ực ực. _Rồi bây giờ chú mày tính làm thêm cái gì? _Em cũng chưa biết nữa anh à,, em còn phải sắp xếp để tiện cho việc học nữa. _Thôi, để anh tính như vầy coi được hông, dạo này tiệm anh cũng đông khách lắm, mình anh làm không xễ, nếu được thì ra phụ anh. _Vậy thì quá được rồi còn gì. _Vậy thì thu xếp đi rồi ra chỗ anh làm, anh em mình ở nơi đất khách quê người này nương nhau mà sống mày ạ, trước mắt là ra phụ anh cái đã, sau này tính tiếp, được không. _Tất nhiên là được rồi, cám ơn anh. _Thôi, uống hết chai này thì vào ngủ sớm đi, cũng khuya rồi mày. _Dạ, anh vào trước đi, lát em vào, ngồi ngoài này ngắm trăng sao tý. _Ưh, vậy anh vào. _Ngắm sao ư.- tôi chép miệng cười nhạt nhẽo, giữa cái sài gòn ồn ào tấp nập này được mấy hôm có sao, ở đây có chăng là tiền, là những lo toan chuyện manh áo, bát cơm; Bố ơi! giờ này bố đang nơi đâu? có phải bố là vì sao sáng nhất trên bầu trời hay không? Con trai bố, một thằng vô dụng này vẫn chưa thể lo lắng được cho người mẹ ở Nha Trang như một người đàn ông trụ cột trong gia đình bố à? Cái thân này còn lo chưa xong nữa thì làm sao dám nghĩ là sẽ lo được cho ai hả bố? Con vô dụng lắm phải không, phải không?.-Tôi nhìn về một nơi vô định rồi hét lớn. Mấy tháng nay tôi đổi hẳn SĐT, nên không liên lạc với ai cả, trong trường cũng vậy, tôi như thằng vô cảm, không kết bạn với ai, dường như trên cái mảnh đất lạ lẫm này tôi chỉ có một người bạn, một người thân duy nhất đó là anh Hoàng, bấy nhiêu thôi đối với tôi cũng đủ lắm rồi…đủ lắm rồi Huy ơi. … _Êh Huy, nghỉ hè này xong là mày vào năm ba rồi phải không? _Dạ, mà có gì hông anh. _Nhanh quá mày nhỉ, anh ở với mày cũng một năm rồi, mà mày không tính về thăm mẹ mày hả. Anh hỏi làm tôi bỗng sực nhớ, một năm rồi, một năm tôi bưng chải hết sức mình, cũng có dư chút đỉnh tiền để về quê thăm mẹ hồi tết, mẹ vui lắm, mẹ ôm thằng con trai mà khóc thôi, tóc mẹ đã hơi bạc rồi, những sợi tóc bạc của mẹ như nhắc nhở tôi phải chăm sóc cho mẹ nhiều hơn. _Từ từ anh à, để dư chút đỉnh nữa rồi mua quà về cho mẹ luôn. _Mày tính vậy cũng được, còn mẹ thì cố mà lo cho mẹ đi mày, mày …mày đúng trưởng thành rồi thằng em ạ. _Phải vậy thôi. … _Wow, chiếc Dylan này nhìn ngon phết anh nhỉ, chẳng bù với chiếc Wave cùi của anh em mình. _Đừng có mà mơ mộng nữa ông cụ, lo mà rửa cho sạch đi. Mà anh bảo này. _Gì anh? _Mày phải cố mà học, rồi sau này làm ông này bà nọ, thì mặc sức mà đi xe xịn, nhớ đừng quên ông anh này là đc rồi. _Biết rồi ông cụ, anh còn cụ hơn em nữa, em nhất định sẽ thành đạt, em hứa! _Ưh, chắc đến lúc đó sướng lắm mày nhỉ. _Mơ hoài, tới đó tính, em rửa xong rồi nè. _Để đó đi, chút có nhỏ kia lại lấy, nhỏ xinh lắm mày. ….Ét…ét… Tiếng xe SH dừng bên kia đường, chàng trai chở một cô gái quay lưng về phía tôi, cái lưng người con gái đó sao mà quen đến thế,..Lan…là Lan sao, chỉ nhìn phía sao thôi thì tôi cũng nhận ra cô ấy, vẫn như xưa, vẫn thân hình mãnh mai này, mái tóc đã được uốn cong phía đuôi nhìn thật quý phái; còn chàng trai kia là ai, là ai…bỗng nàng đi sang bên đường tiến về phía tiệm sửa xe, làm tôi dừng đi những suy nghĩ.

VN88

Viết một bình luận