VN88 VN88

Cuộc tình đắng lòng – Truyện 18+

_Êh, lố rồi nha Huy, lên mà kêu người đẹp Trinh cho sờ í.- Nói rồi Lan nhéo đùi tôi đau nghiến và đẩy mông tôi ra xa. _Mà nè. –tôi quay sang hỏi Lan _Cái gì ? _Muốn nhập nhóm Huy ko ? _Nhóm đó ai chả biết, mà có ý đồ gì hông đó. _Sax, làm như Huy ham hố lắm ko bằng. _Ai biết được, thì mới hồi nãy là gì đó. –Lan, đắc chí trả lời. Con này nó nói trúng tim đen của mình rồi, con này đc đây _Àh, thì…thì đó chỉ là cảm xúc dâng trào bắt đắc dĩ thôi, mà nhập nhóm ko sao mà hỏi như hỏi cung vậy. _Ưh, thì cũng được, nhưng mà tui ko có dễ tính đâu nha, với lại ăn nhiều nữa đó….hi. _Ok, chuyện đó khỏi lo, tối may họp nhóm ở nhà thằng Minh đó nha. _Ưh, mà Huy rãnh không, nếu rãnh chở tui đi đi, tui ko biết nhà, với lại sợ ma nữa. _Cũng được thôi. Tôi thông báo cho 4 thằng kia biết, tụi nó mừng quá trời, nhóm toàn đực lại nhảy vào thêm một hot girl mới hãnh diện làm sao, đang hí ha hí hửng bỗng thằng Minh chen vào một câu làm cả nhóm phải lo lắng _Huy nè, vậy còn con Trinh làm sao, ko cho nó gia nhập, nó mà biết được là mày chết đó. _Ưh, tao cũng thấy vậy đó, hay là mày rủ nó luôn đi, càng đông càng vui, nhóm 5 thằng con trai mà có mình Lan là con gái nên tao sợ Lan nó cũng ngại.-Thằng Phi góp ý kiến. _Vậy thì để lát tao rủ nó.-tôi buồn trong lòng mà trả lời tụi nó. Số là định mai họp nhóm sẽ có cơ hội tiếp xúc với con Lan, không ngờ lại có con bồ mình nữa, càng làm rối thêm. Không cần nói cũng biết là Trinh đồng ý ngay, Trinh dạo này bám theo tôi suốt, như sợ tôi mất ko bằng. Phải nói là nếu so sánh Trinh và Lan thì Lan có thân hình Lan hot hơn Trinh một chút, nói như vậy không có nghĩa là Trinh xấu hơn Lan, bởi vì mỗi đứa có một vẻ đẹp riêng, tôi thầm trách cuộc đời sao lại đem đến bên cạnh tôi hai người con gái tuyệt vời đến như vậy, vì tôi không muốn làm ai tổn thương cả. Cặp kè với Trinh chỉ được vài ngày nên cũng ko làm được gì cả, có chăng là hun hít, rồi sợ soạn cặp nhũ bên ngoài chiếc áo dài của Trinh mà thôi, phải công nhận nó sướng kinh khủng, áp cả bàn tay vào cũng muốn không đủ, cứ mỗi lần như vậy thì Trinh thích lắm, cứ thở nặng nhọc rồi hôn tôi mãnh liệt hơn. Chiều hôm sau…6h30…Tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo thun ôm sát bắp tay để khoe cái bắp tay to cứng của mình, mặc cái quần jean màu xanh tối, vuốt thêm ít keo, đứng trước kính tôi cũng thấy hãnh diện về mình, xem ra cũng được đấy chứ. Dẫn chiếc xe đạp chạy đến nhà Lan. _Lan à. _Tớ ra ngay. Lan bước ra, tôi nhìn chăm chăm vào cô ấy, mặt tôi ngố ra, trước mắt tôi là một cô gái rất thị thành, mặt một chiếc váy trắng có hoa văn dài tới gối, vì mặc váy nên trông Lan đã cao nay còn cao hơn, đôi chân thì trắng trẻo đến không ngờ, cặp vú phía trên thì khỏi nói, nó đang chống trả với cái coóc xê màu đen một cách mãnh liệt, tôi thững thờ đang nhìn thì bị Lan bấu vào đùi. _Nhìn gì dữ vậy, chưa thấy người đẹp bao giờ hả ? _Ưh, đẹp quá, chắc Huy xỉu. _Hihihi, mà nè bữa nay có Trinh nữa phải không. _Ủa, sao Lan biết. _Khỏi nói cũng biết, có chàng hoàng tử đẹp trai như vầy sao dám bỏ cho đi đêm. _Hoàng tử đang đi với công chúa còn gì. Nghe tôi nói nàng cười khúc khít, sao đó thì cả hai bỗng im lặng, Lan tựa cả thân mình vào người tôi, tôi có thể cảm nhận được cái sự nặng nề của cặp nhũ hoa đang đè trên lưng mình, sao mà sướng quá vậy, tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng sự im lặng mãi cũng làm tôi sợ, tôi bèn chọc Lan. _Lan nè. _Gì. _Chết quá. _Sao vậy, sao chết ? _Núi đè. –tôi nhăn nhó mặt rồi nói. Như đã hiểu ý tôi, Lan bấu vào đùi một cái đau điến, con này sao khoái bấu dữ vậy trời, bấu xong Lan vòng tay ôm tôi….tôi không thể nào diễn tả hết được cảm giác của tôi lúc đó…và cả sau này, tôi cũng ko thể nào quên những giây phút thần tiên như vậy. Két…két….tới nhà thằng Minh, lúc này Lan đã rút tay lại và xuống xe chào mọi người. Nói một chút về gia cảnh thằng Minh, nhà nó có Việt kiều Úc, nên khắm khá lắm, ba mẹ nó làm trên thành phố nên nhà này là cho nó và ông bà ngoại sống, nhưng chủ yếu là nó ở 1 mình, vì ông bà ngoại nó thường đi qua Úc thăm con cái, nên có thể nói đây được xem là căn cứ của tụi yêu quái này. Lan bước vào chào mọi người, tất nhiên là trong đó có cả Trinh nữa chứ, hai người nhìn nhau với cặp mắt hình viên đạn, tôi không nói gì, chỉ thấy hạnh phúc thôi. Cả bọn vào nhà, nói là họp nhóm chứ thực chất nhậu nhẹt là chính, cả bọn nhậu nhẹt linh đình, Lan và Trinh cũng sành điệu không kém, nếu như hôm nay Lan mặt váy thì Trinh lại diện một bộ đồ cực nóng cái áo thun ôm một cách khó khăn, còn cái quần thì đại loại như là cái quần kết thúc thì chưa bắt đầu cái đùi….Trinh và Lan uống như những tay chơi thực thụ, mặt thì đỏ, nhưng còn lâu mới xỉn, vừa chạm vào tới mép quần lót thì Trinh nhéo tôi túi bụi, nói như là : lộ liễu quá. Nhưng 5 thằng tụi tôi là vậy, không có gì là bí mật cả. Cuối cùng thì buổi tiệc cũng kết thúc, tôi lãnh trách nhiệm chở Lan về nhà trong con mắt hờn giỗi của Trinh, Trinh bảo : anh mà lén phén mà em giết anh…Tôi cũng ưh ưh cho xong, kẻo rắc rối Vẫn giống như lúc nãy, Lan vẫn vòng tay ôm tôi, có tý hơi men nên tôi không chở Lan về nhà mà chở em ra bờ sông. Quê hương tôi là vậy, đẹp thần kỳ, những cánh đồng lúa thì mênh mông bạt ngàn, những con sông thì thơ mộng đẹp đẽ dưới ánh trăng, tôi cảm thấy tự hào vì mình sinh ra tại đây, nơi có những người nông dân chất phác lam lũ để mưu sinh nhưng trên khuôn mặt đen đúa vì nắng nóng của họ luôn nở một nụ cười hạnh phúc, ngày thường thì đi làm ruộng đi bắt chuột, đến mùa lũ thì đi giăng lưới bắt cá, cuộc sông của họ cứ theo vòng tuần hoàn như vậy nhưng thật hạnh phúc biết bao. Tình cảm của tôi và Trinh sẽ mãi tốt đẹp như vậy nếu như tôi không đưa Lan ra bờ sông vào tối hôm đó. _Sao Hoàng Tử lại đưa Công Chúa ra đây. –Giọng nàn tinh nghịch. _Công Chúa ơi. _Em nghe đây. _Công Chúa có yêu Hoàng Tử không. –Không biết tôi nghĩ gì mà lại nói như vậy nữa. _Hoàng Tử à, em đang rất tỉnh táo, em yêu anh, nhưng…. _Trinh phải không. –Tôi cắt ngang câu trả lời của Lan _Em không ích kỷ đâu, em yêu anh nhưng em biết Trinh còn yêu anh nhiều hơn em yêu anh nữa kìa, anh à, đừng làm khổ Trinh. _Nhưng anh cũng yêu em, tại sao ông trời lại đưa anh vào tình thế khốn đốn như thế này chứ. –tôi nhìn ra ngoài sông và hét lớn. _Em biết, em có thể cho anh tất cả…tất cả…nhưng em chỉ là người đến sau, em chỉ là người thứ 3 thôi. Tôi im lặng _Anh hãy hôn em đi, hôn để em có thể cảm nhận được tình yêu anh dành cho em, tình yêu này em sẽ giữ mãi mãi trong lòng anh à, hãy hôn em…..-Nàng nói rồi khóc thúc thít Tôi khẽ nâng cằm Lan lên, nhìn khuôn mặt cao cả của nàng, tôi lau đi những giọt nước mắt đau khổ của Lan, đặt lên môi nàng một nụ hôn nồng cháy, cơn dục vọng kéo đến, tôi đỡ em nằm trên bãi cỏ, bàn tay mân mê cặp nhũ hoa bên ngoài váy, Lan không chống cự, nàng vẫn hôn tôi một cách ngấu nghiến, tôi lòn tay vào phía dưới tháo chiếc váy ra, trước mắt tôi là một thân hình tuyệt mĩ mà tôi hằng mong ước, Lan như hiểu ý tôi, cô ấy lòn tay ra sau tháo móc áo.Tôi gục đầu xuống mà mân mê, hơi thở Lan ngày càng nặng nhọc, biết đã đển thời điểm, tôi tuột luôn chiếc quần lót mỏng manh của nàng và cả bộ đồ trên người tôi,….Ót….nước mắt nàng chảy xuống cằm, tôi bất động rồi từ từ dập nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc nàng gồng lấy tôi mà rên, cùng lúc đó tôi bắn xối xả vào Lan. Cả hai nằm trên bãi cỏ, kể cho nhau nge những câu chuyện của mình, không khó để cho cả hai đồng ý là tôi và Lan bắt đầu có tình cảm với nhau từ cái nhìn đầu tiên trong buổi khai giảng…….Thời gian cứ trôi đi, tình cảm của tôi và Lan vẫn được giữ kín theo như lời cô ấy nói. Mỗi khi vào lớp ngồi gần nhau thì tôi và Lan luôn quấn quýt bên nhau, sờ soạng nhau nhưng không quên là phải để ý đến Trinh, Lan là một cô gái rất cao thượng, nàng ko hề ghen mỗi khi tôi và Trinh có những cử chỉ âu iếm nhau. Tôi một phần cảm thấy mình thật hạnh phúc, nhưng cũng không khỏi áy náy với Lan, Lan đã cho tôi quá nhiều khi mà bản thân cô ấy chẳng nhận được bao nhiêu. Không biết chúng tôi ăn ở có đức hay sao mà năm đó lớp đậu đến chín mươi mấy phần trăm tốt nghiệp, chỉ có dăm ba đứa rớt thôi. Vừa hết cái này lại đến cái khác, mới thi xong tốt nghiệp chúng tôi lại phải đối mặt với kì thi ĐH, CĐ đầy cam go hơn gấp bội. Tất nhiên Tp.HCM là sự lựa chọn của hầu hết chúng tôi. Thằng Phi thì chỉ thi thử sức thôi, vì nó đã biết số mệnh của mình là phải lấy vợ sớm rồi còn gì. Thằng Minh thì bị bố mẹ ép đi Úc du học, vì có người thân bên đó nên cũng tiện. Ngày chia tay thằng Minh lên HCM để bay sang Úc, bọn tôi rất buồn, hẹn ước đủ thứ, không đứa nào cầm được nước mắt nên ôm nhau mà khóc, khóc vì phải chia tay một thằng bạn thân, nhưng cũng khóc để mừng cho nó sẽ có được tương lai tốt hơn. Ngày hôm sau thằng Minh bay qua Úc. Tưởng rằng sự mất mát đó là đã quá đủ đối với tôi, thì cuộc gọi của Trinh làm tôi phải đau đớn hơn gấp trăm ngàn lần, tim như bị dao cắt, tôi như ngất đi vì những sự mất mát đến với mình quá liên tục. _Anh Huy à. _Anh đây, có gì không Trinh. _Anh đến gặp em lần cuối được không.-Tiếng nàng khóc thúc thít trong đt. _Em nói gì vậy, lần cuối là sao.-Tôi hét lớn. _Đến ngay đi, Cây Bàng Tình Yêu nha. …Tút….tút….tút… Chưa kịp trả lời thì Trinh dập máy, tôi dắt xe ra khỏi nhà đạp như điên đến trường, vừa chạy vừa suy nghĩ về những câu nói của Trinh, quả thật là không bình thường, Trinh bị làm sao vậy trời……. …Ét….ét….ét… Dựng xe trước cổng trường tôi chạy như bay vào trường, mà chính xác hơn là bay vào cây bàng tình yêu mà tôi và Trinh đã đặt tên. Trường bây giờ đã nghỉ hè nên vắng hoe, những bông hoa phượng rơi đầy cả sân, làm cho ngôi trường xinh đẹp biết bao, những cánh hoa phượng năm nay rơi cỏ vẻ rơi nhiều hơn các năm trước, nhiều như những giọt nước mắt khi chia tay trường lớp của 41 con yêu quái lớp A1, chúng tôi rời xa nhau, mỗi đứa đều có một dự định cho tương lai, con đường đi của chúng tôi khác nhau, có đứa tiếp tục đeo đuổi theo những cổng trường cao hơn, đại học có, cao đẳng có, trung cấp có ; lại cũng có đứa lam lũ bước vào đời sớm hơn vì hoàn cảnh , nhưng chung quy lại tất cả con đường chúng tôi đã chọn đều mục đích đó là mưu sinh cho bản thân, mỗi đứa một nơi, tôi tự hỏi : liệu có bao giờ những con yêu quái chúng ta gặp lại nhau không ? Chạy đến cây bàng thì đã thấy Trinh ngồi trên ghế đá ôm mặt mà khóc thút thít, không cần nghỉ ngơi để thở, tôi lên tiếng. _Trinh. _Anh à.-nàng ngước lên nhìn tôi, khuôn mặt ướt đẫm vì khóc. _Em sao vậy Trinh, có chuyện gì, nói anh nghe coi ?-Tôi chạy đến ôm em vào lòng, hôn lên mái tóc óng ả của em rồi hỏi. _Em sắp đi rồi anh à.-ngước lên nhìn tôi rồi nói _Em đi đâu ? _Em đi Hà Nội, gia đình em dọn ra nhà ngoại ở Hà Nội sống luôn. Tôi im lặng, gần như muốn khóc, nhưng Trinh đã định thần rồi quay sang tôi mà lên tiếng. _Anh, em yêu anh, nhưng…. _Anh, anh cũng yêu em, nhưng mà em…em sẽ không về đây nữa sao…em bỏ rơi anh sao _Em…em không biết nữa anh à….em cảm thấy tim mình đau lắm…Sự xa cách anh chắc sẽ giết chết em mất. _Em đừng buồn nữa, anh…anh hứa sẽ mãi yêu em, dù cho cuộc đời này có làm anh đau đớn thế nào, anh cũng sẽ không ngừng yêu em, anh sẽ yêu em đến hơi thở cuối cùng, anh sẽ… Không để tôi nói hết, Trinh đặt lên môi tôi một nụ hôn, thật dài, thật đẹp… _Anh, em cũng sẽ mãi yêu anh, em nhất định sẽ cố gắng để trở về đây, để được hôn ông xã em tại Cây Bàng Tình Yêu này. _Bà xã của anh, Cây Bàng này sẽ là nhân chứng cho tình yêu của chúng ta em nhé. _Vâng, anh yêu. Nhưng anh cũng hãy hứa với em một chuyện nữa. _Bất cứ điều gì em yêu. _Hãy chăm sóc cho Lan nha, hãy bù đắp những tháng ngày đã qua của cô ấy. _Trinh. _Đừng ngạc nhiên như thế, em biết anh và Lan đã yêu đương lén lút, em không giận anh đâu. _Trinh, sao em biết… _Em cũng là con gái mà anh, Lan quá cao thượng, em nể cô ấy lắm đó, em không ích kỷ đâu à nha, nhưng mà, chuyện anh với Lan giấu em thì em phải phạt anh đó. _Phạt gì hả bà xã của anh _Anh hãy …hãy làm cho em được hạnh phúc như anh đã làm cho Công Chúa của anh ở ngoài bờ sông ấy, em muốn mình thuộc về anh. _Em…em theo dõi anh hả. _Phải vậy chứ, để ông xã ban đêm ban hôm đi với người khác ai mà không sợ. _Nhưng…. _Không nhưng nhị gì hết, anh ích kỷ quá đó, anh đã làm cho Lan được hạnh phúc thế mà đối với em anh lại chỉ …chỉ gãi ngứa là sao. _Anh…anh…anh sẽ làm cho bà xã anh được hạnh phúc.,,,nhưng mà ở đâu bây giờ…. _Bàn học của Trinh Radar này đi. _Hả.- tôi há hốc mồm…_Đứa nào đấy.-Tiếng nói quen quen từ đằng xa, thì ra là của bác bảo vệ. _Tụi cháu chào bác.-Hai đứa đồng thanh chào. _A, thì ra là mấy con yêu quái, mà nghĩ hè rồi tụi bây vào đây làm gì nữa.-Giọng bác khàn khàn, vì bác đã có tuổi. _Tụi cháu vào thăm trường, thăm bác chứ gì.-Nàng nũng nịu trả lời. _Tổ cha tụi bây.-bác chửi yêu rồi ngồi xuống ghế đá ở giữa chúng tôi. _Mà nghĩ hè bác còn vào trường làm gì nữa.-tôi hỏi _Già rồi con ơi, thấm thoát đã mấy chục năm bác ở trường này rồi, tụi yêu quái bây ra trường tao buồn quá cũng ra luôn. Hai đứa im lặng, nhớ về những kỷ niệm ngày xưa, hôm nào cũng chọc phá bác, hôm nào không thấy bác là như rằng ăn cơm không vô, chọc phá vậy chứ tụi A1 quý bác lắm, bác đã cao tuổi, con cái thì có gia đình đi tứ xứ cả rồi, chỉ còn một mình bác đeo theo cái trường này để phục vụ dù đồng lương cũng không là bao nhiêu, năm nào cũng vậy, đến ngày nhà giáo là lớp chúng tôi đều mua quà tặng bác, nào là chiếc áo, cái quần, dù là những món quà không có giá trị lắm, nhưng bác thì rất cảm động, giữ gìn những món quà chúng tôi rất cẩn thận, đến lễ tết thì lấy ra mà mặc, ngày thường thì mặc những bộ đồ cũ kĩ, rặng hỏi mãi bác mới nói là con cái bác chưa bao giờ tặng bác thứ gì, nên các món quà tụi tôi tặng bác thì bác quý lắm, bác xem chúng tôi như con trai con gái trong nhà vậy. _Mà mấy đứa có định hướng gì chưa. _Tất nhiên là có rồi bác.-tôi nhanh nhẹn trả lời. _Vậy thì tốt, nhớ khi ra đời mấy đứa phải sống tốt đó nge chưa, lựa bạn mà chơi, đừng có đua đòi mà đánh mất tương lai. Ông bà ta nói: Uống nước thì nhớ nguồn. Mấy đứa đừng bao giờ để đánh mất bản chất tốt đẹp của mình, dù đi đâu cũng phải nhớ về quê hương của mình. …

VN88

Viết một bình luận