VN88 VN88

Yếu ớt trước dục vọng thấp hèn của bản thân của lỗ lồn hư đốn

Những loại nịt ngực bằng lụa hay ren mềm không có lót thì tương đối còn khiêm tốn một chút, chứ những thứ có vẻ loại đắt tiền để cô giáo mặc các buổi hội hè, dự tiệc thì trông dềnh dang hơn. Hai lúp vải hoặc ren lùm lùm lên tựa phẩm oản, những mắt ren trông chằng chịt sao sa, chỗ nào kín thì kín bưng, chỗ nào thưa thì xem chừng soi rõ cả thịt da bên dưới.

Thằng bé lịm đi vì những vật lôi cuốn đó. Những ụ lum lum dường chực mời gọi bàn tay đặt xoa lên để tìm sự mềm mại dấu kín ủ ấp nơi nhạy cảm của đàn bà. Đứa bé hình dung khi mặc sát gọn vào người, cặp vú người nữ được nâng lên tròn đầy lôi cuốn, khiêu khích những cái nhìn của giới nam không thể bỏ qua hay lơ làng được.

Điều này nó đã lờ mờ cảm thấy tối qua khi cô Hoan ôm nó vào lòng, dù cô để ngực trần mà đôi vú cô đã làm cho nó muốn chết ngộp. Chúng êm quá, vừa vun cao lại vừa dàn trải rộng ra hai bên như một vòng kiềng mềm ấm, nó ước gì đừng phải rời xa để được ngủ quên trong cái ôm da diết đó.

Bây giờ đứng nhìn, nó thấy hai bàn tay lóng ngóng vô cùng, lăm le chỉ muốn ướm đặt lên xem độ to cao của chiếc nịt vú cỡ nào, liệu so sánh với vú trần của cô giáo có gì khác biệt lớn. Nhưng nó đã lỡ hứa không sờ mó gì cả, nên lúc này đầu óc nó rối hơn tơ vò. Miệng nó mở dẩu ra, thèm thuồng như đứng trước một bắp thịt thơm tho mời gọi.

Càng nén lòng, nó càng thấy những ngón tay bắt đầu run, cái run của một vật thấy ngay trước mắt mà chẳng làm gì được. Nó băn khoăn vô cùng, phải làm sao đây để trấn áp sự thèm muốn đang dâng lên ngùn ngụt. Chân nó cũng đã bắt đầu đứng không yên chỗ, như đang giẵm trên ổ kiến lửa nhoi nhói.

Nó thập thò rướn người tới thụt người lui, có lúc mũi chúi sát gần vào trong hộc ngăn kéo. Để làm gì, nó không sao đoán ra được, dường như nó xăm xoi xem còn vương lại chút hơi hướm gì của cô giáo nơi các vật che này chăng.

Đầu óc nó rộn rã loạn lên, như có hằng ngàn quả chuông đua nhau khua rền vang nơi óc. Miệng nó lầm bầm những gì nghe không rõ. Đến một lúc không nhịn nổi, nó liều giúi mặt vào một chiếc nịt vú mà nhắm tịt mắt lại hít say sưa. Thoang thoảng đâu đây một mùi hương y hệt mùi tối qua nó đã ngửi thấy và tự dưng mũi nó di đưa trên lớp ren của chiếc áo ngực để cố thu nhiếp mùi thơm vào hồn.

Nó hình dung như đang di mũi trên chính cái vú để trần của cô giáo, đúng như ý tưởng nó vẽ ra trong đầu khi nhìn trộm áo lót cô phơi. Sự tưởng tượng thái quá làm cho nó mê muội đi nên việc hít ngửi tiếp tục làm mãi, làm mãi đến khi nó vi phạm điều lệ hồi nào cũng không hay.

Mãi đến lúc nó sực nhớ ra thì cũng là lúc nó thấy miệng nó đang liếm trên một lúp của chiếc nịt vú có độn lót cầm ở tay từ hồi nào. Nó hoảng hồn vì nước miếng nó làm ướt cả một khoảng trồi lên của chiếc áo lót. Nó quính quáng không biết phải giải quyết làm sao, chỉ sợ áo không kịp khô, cô Hoan đi dạy về bắt gặp thì đuổi nó ngay là cái chắc. Nó ân hận vô vàn, người bã buôi hết còn cử động được.

Nó định lấy chiếc nịt vú ra phơi chỗ nắng, nhưng lại sợ quên thì đúng là lạy ông tôi ở bụi này. Sau cùng thì nó đành liều, cất xếp chiếc nịt vú y vào chỗ cũ, cầu mong trưa về cô lo bữa ăn nên không thay áo lót và sẽ khô kịp.

Mặc cảm tội lỗi khiến nó phải tìm một việc làm nào để lấp liếm che dấu và lấy lòng cô Hoan. Và nó nghĩ ra phải đi nấu cơm giúp cô mới được.  Thuở giờ nào nó có biết nấu cơm là gì nên giờ nấu thì làm gì trước, làm gì sau đây. Kệ, ngon dở gì cũng làm đại, có gì cô Hoan sẽ chỉ vẽ cho nó biết sau.

Nghĩ thế nó đi lấy gạo bỏ vào xoong tráng vo và đặt lên bếp. Nó chưa lường được hai người ăn thì phải lấy bao nhiêu gạo cho đủ, đặt bao nhiêu nước cho vừa nên điều gì cũng làm phóng đại, nhiều thì ăn tiếp bữa sau, dở thì cô Hoan sẽ điều chỉnh sửa lại.

Khi cô giáo về, thằng bé đưa câu chuyện ra kể công, cô buông vội mớ học cụ chạy bay vào bếp. Giở nồi cơm ra, cô kêu lên: sao mà nấu nhiều gạo thế này bao giờ ăn cho hết. Rồi cô lại hét: nước đổ như nấu cháo, cô phải vội giảm lửa để chắt bớt nước đi.

Cơm sôi sùng sục, cô bỏ vào thay áo, thằng bé bụng đánh lô tô, nín thở. Nó nghe ngóng xem cô làm gì ở trong buồng, chừng không nghe tiếng ngăn kéo tủ mở nó mới thở phào. Nó đâu nghĩ ra là buổi trưa cô thay áo lót làm gì cơ chứ.

Khi cô giáo ra lại, nó thấy mặc cảm tội lỗi đầy đầu. Cô lại nghĩ nó sợ bị cô rầy nên trấn an nó: cô đã dặn cháu trông nom nhà thôi, cháu có biết nấu ăn đâu mà tọc mạch làm. Từ từ cô sẽ chỉ dạy cho rồi muốn nấu hãy nấu. Đừng nổi lửa rủi ro xảy hỏa hoạn nguy hiểm. Xong cô cũng khen vuốt để nó không tự ái.

Thằng bé len lén nhìn cô, thấy khoảng ngực cô phập phồng dưới chiếc áo bà ba lụa, nó miên man nghĩ tầm phào. Nó đang nhẩm nhẩm xem kích cỡ vú cô lớn ra sao so với chiếc áo nịt nó đã ngậm mút lúc nãy, nhưng không sao đoán xác đáng nổi. Còn cô Hoan vô tình chẳng hiểu thằng bé nghĩ gì mà nhìn cô mãi nên hỏi thăm chừng: cháu đói bụng hả. Cậu bé được dịp gật đầu nhận đại.

Hai cô cháu ngồi vào bàn ăn, dọn dẹp để ra chậu và cô đi nghỉ. Thằng bé bây giờ mới hoàn hồn. Cô giáo dặn nếu cô có ngủ quên thì nhớ đánh thức cô khi chuông đồng hồ reo. Nó vâng dạ mau mắn.

Thằng bé được nuôi ăn đầy đủ, có chỗ trú an toàn, lại thêm được cô giáo chăm lo nên phổng phao thấy rõ. Từ nước da đen đủi vì khét nắng và gương mặt gầy đét vì thiếu ăn, tay chân khẳng khiu vì bị hiếp đáp, giờ trông cậu bảnh bao ra dáng.

Cô Hoan cũng dần quen sự hiện diện của đứa bé bên cạnh nên bắt đầu sai nó ôm tập vở học sinh đến lớp trước cho cô, hoặc dặn nó đến trường nhận bài vở về nhà, trong khi cô còn phải họp ban giáo viên rồi mới về sau. Dư luận có vẻ cũng không để ý vì đứa bé không phải là học sinh của trường, vả chăng việc cô giáo nuôi một đứa để giúp việc cũng không phải là điều hệ trọng khiến mọi người phải bàn tán.

Có điều, ngày trước ở một mình cô có phần tự do hơn, ngày ngày đi dạy về chỉ cần gài chốt cửa cẩn thận, rủi cô có lỡ hở hang suồng sã cũng chẳng lo ai dòm ngó. Bây giờ có bé trai, dù cô thương xem như hàng con cháu vẫn để cô phải dè dặt. Cô phải thận trọng nơi việc ăn mặc đã đành mà đến dáng đi, lời nói cũng phải chính đính nghiêm trang.

Từ ngày có nó, quần áo định đem giặt giũ cô cũng phải bỏ gọn trong giỏ nhựa, không dám treo ở thành giường hay nơi ghế vì cô muốn tránh tối đa gây tò mò nơi đầu óc trẻ măng của đứa bé. Cô luôn dặn dò nó ở với cô phải sạch sẽ, ngăn nắp. Cô kiểm soát gắt gao việc tắm rửa của bé để giữ nó không bị sài ghẻ, chốc lở.

Mỗi khi nó tắm rửa xong, cô đều gọi nó lại kiểm soát. Cô khám sau gáy, phía sau vành tai, khoeo tay, khoeo chân là những nơi bọn trẻ hay bỏ sót không kỳ cọ đến. Cô chỉ cho nó thấy bợn ghét còn đóng tại các chỗ và buộc nó vào tẩy rửa sạch. Nó ngoan ngoãn làm ngay.

Nó dành giúp cô việc rửa chén bát, cô đồng ý cho nó làm. Nhưng cô cũng kiểm lại để chỉ cho nó sự quên rửa ở trôn bát đĩa hay còn nhờn dầu mỡ để nó biết mà làm trơn tru hơn. Lâu dần nó đã học được cái nết cẩn thận của cô nên cô rất vừa ý.

Có một hôm, nó hí hửng khoe với cô: cô chỉ em nhiều nơi cần phải chú ý cọ tắm, nhưng em biết chắc là cô còn sót một nơi chưa chỉ cho em. Bất ngờ em mới khám phá ra, đó là hai bên bẹn của em. Cô Hoan đã biết mười mươi cái chỗ tế nhị này rồi, nhưng cô nghĩ dù sao nó là trai cô tận tay chỉ vẽ cho nó bất tiện, tuy nhiên cô cũng làm ra vẻ nó đúng và khen nó.

Cô Hoan định bụng lâu dần sẽ trình xin thầy hiệu trưởng cho nó theo học để có dăm mớ chữ nghĩa nuôi thân lâu dài. Thà không nhận bảo trợ nó thì thôi, đã cho nó về ở mà dốt thì mang tiếng chết. Cô nghĩ để sự lai vãng của nó tới lớp quen cho mọi đồng nghiệp cô biết rồi cô sẽ nhờ các bạn nói thêm giúp cho cô.

Thằng bé bây giờ quen việc lắm rồi, nó đã có thể tự đi chợ, nấu ăn không còn cảnh nấu nhiều hay biến thành cháo nữa. Cửa nhà cô có nhát chổi của nó quơ qua cũng láng lẫy.  Phải cái nó vẫn còn ngủ mớ và hay hốt hoảng. Có bữa nó lồng lên chạy khắp nhà, chực xô cửa tuôn ra đường. Cô phải níu giữ nó lại, lúc đó nó nép vào cô sợ sệt và cô phải trấn an mãi nó mới qua cơn.

Cô hỏi nó đều kể lại chuyện bị đánh đập làm cho nó bị ám ảnh mãi. Cô thương nó nên phải ôm nó chờ nó tỉnh, những lúc ấy cô thấy nó rúc vào như con mèo con nũng nịu. Sự va chạm của đầu mặt nó khiến cô gờn gợn, hình ảnh đêm nào chợt quay về, cô thấy nóng bừng song phải trấn tĩnh ngay.

Bữa đó, tình cờ thế nào cô về nhà sớm khi dặn nó cô đi chợ và tiện thể gặp bạn cùng dạy luôn. Chẳng ngờ vì không báo trước nên tới nơi thì bạn không có nhà. Cô lặng lẽ vào, thằng bé đang tắm rửa và hát lông bông gì đó. Nó không hay cô đã về. Cô thay áo dài xong vừa bước ra thì nó cũng từ phòng tắm ló mặt.

VN88

Viết một bình luận