VN88 VN88

Những tư thế quất trái ngang – Truyện 18+

Đã 10h trưa-Vẫn đang mưa này anh . -Mưa phùn mà lâu tạnh thế nhỉ, mình ra gọi đồ ăn đi, anh thấy đói, em có thấy đói không ? -Có, bụng em đang biểu tình đây này, hix. Bỗng tiếng chuông điện thoại của Khánh kêu… -Thôi chết, mẹ anh gọi, quả này chắc về ăn đòn quá…suỵt….Con nghe mẹ ơi ! -Đi suốt từ đêm qua không định về hả, mày có về ngay không, các bác đến đông lắm rồi, về mà tranh thủ lấy tiền mừng tuổi đi này ! Thằng Khánh nghe thấy thế thờ phào một cái: -Vâng, con về bây giờ đây ạ, hihi. -Về ngay đi đấy, không các bác về hết bây giờ. -Vâng con biết rồi, con chào mẹ…Cụp !!! Thằng Khánh hí hửng khoe Linh: -May quá, mẹ không mắng, đúng là mẹ tâm lí…hí hí. Khánh vẫn còn đang thích thú vì mẹ không trách mắng, nó không để ý đến ánh mắt của Linh…thoáng một nét buồn… Có lẽ Linh buồn vì Khánh còn có bố mẹ quan tâm, còn Linh…một năm số lần Linh gặp được bố mẹ đếm trên đầu ngón tay…Bất giác, nước mắt rỉ ra trên khóe mắt Linh, nhưng cô cố giấu Khánh, gạt đi nước mắt và rồi lại tiếp tục nói chuyện như không có gì xảy ra. Bề ngoài, Khánh có thể chững trạc,người lớn đi bao nhiêu chăng nữa, nhưng rốt cuộc nó vẫn chỉ là cậu trai mới lớn,suy nghĩ còn rất non nớt, bồng bột và thiếu tinh ý. Còn Linh, chính vì hoàn cảnh gia đình khiến người con gái tuy vẻ ngoài hồn nhiên trong sáng kia lại có nội tâm cực kì sâu sắc-một con người nặng tình cảm.Vật chất đối với cô không hề thiếu,cái mà cô cần ở đây là sự đầm ấm và trọn vẹn của một gia đình-một gia đình có thể đem lại cho Linh cảm giác được yêu thương và chở che…Nhưng với Linh, cái gia đình trong giả tưởng ấy sao mà khó quá.Sau lần đó, lần mà Oanh vụt chạy khỏi Linh, người bạn thân yêu nhất cũng đã từ bỏ mình thì không biết tâm hồn Linh đã bị tổn thương đến mức nào…Cũng may là Linh còn Khánh để dựa dẫm để vượt qua những tổn thương tinh thần trước kia…Linh ngước lên nhìn Khánh, ánh mắt trìu mến và đặt lên mí mắt một nụ hôn : -Đúng là mẹ anh dễ tính thật,hì…5 phút nữa nhé…em muốn ôm anh một chút, lạnh quá,lạnh lắm… Tâm sự đầu chương :Trước đây,sau mọi công việc, trở về nhà và mệt mỏi, tôi thường đi tắm ngay…Tôi thích cái cảm giác đứng trước vòi sen,thả lỏng người, ngẩng mặt lên và mắt nhắm lại, để dòng nước chảy khắp người…Đôi khi không tắm, tôi lại vặn đầy nước vào bồn rửa mặt và chúi mặt xuống nước nín thở thật lâu…Tôi thấy thoải mái khi làm như vậy. Nhưng…khi nằm một mình, tôi nhắm mắt…và tôi lại nghĩ đến những điều chẳng mấy tốt đẹp trong quá khứ còn dai dẳng đến bây giờ…Chính vì thế tôi khó chịu với cuộc sống hiện tại và càng lo lắng hơn tới những chuyện trong tương lai. Và lại như thường lệ, ngày nào tôi cũng đứng trước vòi sen hoặc lại nín thở trong nước…để xua tan đi phiền não, nhưng kết quả là vô ích…Câu chuyện mà tôi đang viết này, gắn liền với một phần kí ức đáng lẽ ra tôi không nên nhớ đến chút nào…-Này…này Oanh, chờ chút đã, tôi có chuyện muốn hỏi bà ! Oanh biết rõ là Khánh nhưng lại phóng đi trước. -Này, chờ đã …! -Sao không về cùng với Linh lại đi theo tôi làm gì ? -Tôi có chuyện muốn nói, mình tạt vào quán nước nào đi ! -Thôi, tôi phải về rồi, tôi đi trước đây ! -Khoan, chỉ 5 phút thôi, nhé ! – Thằng Khánh vừa đạp xe đuổi theo, vừa níu vào vai Oanh . -Ông làm cái gì thế, bỏ ra xem nào. -Ngồi với tôi một chút thôi, xin bà đấy ! -…Đúng 5 phút thôi đấy, xong là tôi về ! -Hì, được rồi, tạt vào quán nước mía này luôn này. . . . -Sao vừa nãy nói nhiều thế mà giờ ngồi im vậy, có gì nói luôn đi không tôi về nhé ! Thằng Khánh ngượng ngịu, nó chả biết bắt đầu từ đâu, nó ấp úng: -Thực ra thì…thì… -Hỏi chuyện về Linh hả, chả có gì cả, thế nhé, tôi về đây. -Ấy ấy…Đừng ! – Thằng giữ tay Oanh lại. -Bỏ tay tôi ra, đừng động vào tôi ! -Ừ, tôi xin lỗi… -Hỏi gì thì hỏi luôn đi, tôi nói rồi, nếu là chuyện của Linh thì miễn đề cập ! -Bà làm khó tôi rồi, tôi muốn hỏi bà là hỏi về Linh mà! -Tôi đã nói rồi,chả có gì cả, chủ quán ơi tính tiền! -Tôi xin bà, nói cho tôi biết đi, có phải là tôi với Linh yêu nhau, ít đi chơi với bà nên bà giận không hả ? -Đúng rồi đấy! -Có có…có phải bà…bà… -Bà cái bà già nhà ông, tôi 17, không phải bà , bà gì mà lắm ! -Ừ, thế thì cậu…cậu -Làm sao ? -Cậu thích tớ hả? Bỗng Oanh cười nghiêng ngả và buông ra một câu chua chát: -Thích á, thích con trai á, đừng có nằm mơ, ông về xem lại mình đi, ông không xứng với tôi, càng chẳng xứng với Linh. -Bà…rõ ràng là bà giận 2 đứa tôi rồi . -Tôi không những giận, tôi còn hận nữa kìa, tôi hận cả 2 người !!! Chủ quán tính tiền cho bạn cháu nhé ! – Nói vừa dứt lời Oanh lấy xe phóng đi mất. Khánh cũng nhất thời khó hiểu vì phản ứng và những câu nói vừa rồi của Oanh….Nó thần người ra… Về nhà, nó nằm bịch ngay xuống giường, kê 2 tay vào đầu rồi nghĩ lại những lời Oanh nói , nó nghĩ : -Sao lại nói quá đáng vậy nhỉ,chả khác gì chửi vào mặt mình cả, mình chỉ hỏi vậy thôi mà…Mà không yêu con trai chẳng lẽ đồng tính…Mình đã làm gì nên tội đâu cơ chứ, chẳng lẽ mình hỏi ” Cậu thích tớ à” là vô duyên quá ???Chắc chắn có chuyện gì đó với Linh…Nhưng không tiện hỏi, phải làm sao bây giờ ???Nằm nghĩ một lúc, nó cảm thấy đau đầu dữ dỗi…Nó vò đầu bứt tai, trùm chăn lên rồi lại đạp chăn ra…Nó quyết phải làm cho ra nhẽ, không thì nó không thể chịu được,nó chỉ nghĩ đơn giản là phải làm thế nào để 3 người bạn lại chơi cùng nhau như xưa…Nhưng nó đâu biết rằng mối quan hệ hiện tại giữa Linh và Oanh là không thể hàn gắn, cả 2 đều bị tổn thương quá lớn, Khánh không thể hiểu được…Tưởng chừng như nó sắp nổ tung thì tiếng chuông điện thoại reo làm nó giật mình- là Linh gọi: -Ơi, anh nghe ! -Sao sáng nay không đợi em về mà phóng đi đâu mất thế ? -À…ờ thì…Mẹ anh gọi về mở cửa, mẹ a làm mất chìa khóa nhà ! -Thật hả, thế mẹ đã tìm lại được chìa chưa a ? -Chưa, chắc mất ở giữa đường rồi ! -Thế hả, nhưng em không biết đâu, phạt anh tối nay đưa em đi chơi ! -Eo ơi,phạt thế thì lúc nào a cũng chịu . -Đồ láu cá, thế nhá, em đi ăn cơm đây, mình chuyển sang nhắn tin, ok man ? -Ok boy ! -Man chứ boy gì ! -Anh vẫn còn zin mà, hề hề ! -Thôi đi, dê già đóng giả cừu non ! -Dê thế thôi, đi ăn cơm đi, lắm chuyện quá! -Ừa, hehe, em cúp máy đây …Tút tút !!! — Vừa cúp máy, Khánh lấy vội di động ra rồi gửi tin nhắn: ” Chuc em ju mum ng0n nhe.hehe ” và nhận lại ngay tin nhắn: ” A ju cung mum ng0n,t0j dung 7h d0n e day nh0 “.Xong, nó tủm tỉm cười một mình.Nó phải cám ơn vì lúc nó đang bế tắc thì có Linh làm nó phấn chấn trở lại.Tối, 7h5′Khanh đỗ xe cái xịch ngay trước cổng nhà Linh,thấy quái lạ là cửa cổng nhà Linh đóng kín, đèn thì tắt…Nó bấm chuông liên hồi nhưng mãi không thấy động tĩnh gì. Nó rút điện thoại ra rồi gọi 0122…..: -Em ra mở cửa cho anh đi, anh đứng trước cổng nhà em rồi này! -Òa ! -Oái, giật cả mình, làm cái trò gì thế hả ? -Trò dọa ma chứ gì, thế mà cũng sợ, không bằng trẻ con, xí. -Để anh dọa thử xem có sợ không ! -Hộ cái ! -Thôi đi, lí sự, thế làm cái gì ở ngoài này ấy hả? -Này, người ta hẹn đúng 7h, đã đến muộn 5 phút lại còn thích ý kiến không? -Êu ôi, mới muộn có 5 phút thôi mà! -5 thì 5, đáng lẽ con zai phải đến sớm đợi người yêu mới đúng chứ .Người ta đứng đợi nãy giờ được 15 phút rồi, không biết, tí nữa đấm lưng 15 phút…

VN88

Viết một bình luận