Chương 3 : Cảm xúc ban đầuReeng… re…eng.. reeng.. tiếng chuông báo thức như mọi ngày lại kêu lên inh ỏi,Nam uể oải ngồi bật dậy ngáp 1 tiếng dài,lúc này bố hắn vẫn chưa về.Nó lấy tay bóc những lớp màng mỏng của thứ đã phun ra từ cậu nhỏ đêm qua còn lưu trên bụng,nghĩ lại chuyện đó hắn lắc đầu : ” Mình thật bệnh hoạn,có khi phải tránh mặt chị ấy một thời gian thôi”..Dắt xe ra ngoài cổng,đầu óc còn mải suy nghĩ vẩn vơ về chuyện đêm qua bỗng nó giật mình :- Đi học sớm thế em ? T.Anh đã đứng đó từ lúc nào – Vâng,hôm nay e phải trực nhật – giọng nó ra chiều mệt mỏi – Thế à,tiện đèo chị.. – Thôi em đi luôn đây – Ơ cái thằng này..Nó vội đạp thật nhanh,đạp hết tốc lực,hai má nó nóng bừng… đầu nó vang lên liên tục 1 câu cứ văng vẳng : ” Ko gặp là tốt nhất,ko gặp là tốt nhất” Rồi thời gian qua đi như chó chạy ngoài đồng,Nam bị cuốn vào kì thi học kì I, hết học thêm lại tự ôn tập… mỗi ngày trôi qua nó lại lặp lại những công việc hàng ngày như 1 cái máy,cuộc sống của nó khá tẻ nhạt hay nói đúng hơn với độ tuổi của nó bây giờ nó cũng chẳng biết làm gì ngoài việc học – chơi – ngủ – học – chơi – ngủ.Có những lúc tình cờ gặp T.Anh ngoài cổng hay những lúc thấy cô đi đâu đó 1 mình nó cũng chỉ biết chào cho có lệ,cảm giác ngại ngùng dạo trước hầu như cũng ko còn..Cuối cùng kì thi học kì cũng xong,đầu óc nó bấy giờ đã có thể thảnh thơi để nó có thể vẩn vơ thả hồn vào những suy nghĩ mang chất “thơ” mà nó vẫn hay thích thú mỗi khi như vậy..Nam chợt giật mình,mùa Đông sắp hết rồi sao ? chỉ còn hơn 1 tháng nữa là Tết – Tết nó sợ Tết.. đã bao năm rồi chỉ có hai bố con nó đợi giao thừa,cái cảm giác thiếu thốn và cô đơn đó khiến nó có cảm giác tủi thân khó tả,nhưng nó tự an ủi dù sao nó cũng đã quen rồi.Hôm nay,Nam được về sớm,đạp xe trên con đường đầy xác lá vàng héo úa rơi rụng,đâu đó trên những cành cây khô khốc lá những chồi xanh non mới nhú như tô điểm cho bầu trời u ám của mùa Đông bớt ảm đạm.Trong lòng nó lúc này là cảm giác trống trải,nó ước gì lúc này có đứa con gái nào mà nó thích để nó có thể đèo đi chơi và huyên thuyên nghe nó kể đủ thứ trên giời.. Không phải là Nam ko có đứa con gái nào để ý trái lại nó thừa biết ở trường ít nhất cũng phải có 5 6 đứa thích nó mà đứa nào cũng có nét xinh và duyên cả,ví như con “Nga bán xôi” hay son phấn này con Hà cận bí thư đoàn trường này và đến cả con Hà Anh cháu Yết “Kiêu” cũng mấy lần đong đưa rủ nó đi chơi.. nhưng trả có em nào làm nó rung động cả,nó cũng thả dê cũng nói mấy câu ong bướm để chiều lòng các em rồi cũng để đấy ko tiến hơn.. nhiều lúc nó cũng không hiểu nó cần hay đúng hơn là tuýp người nó thích là thế nào nữa.Loanh quanh chán rồi cũng đạp xe gần về đến nhà,bỗng nó nhìn thấy có 1 dáng người quen thuộc đang đi bộ lững thững gần cửa hàng Bách Hóa… Nam tặc lưỡi ” Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ,đã là oan gia thì khó tránh..” nghĩ đoạn nó phóng đến..- Uây .. uây .. bà chị đi đâu thế Trâm Anh nghe tiếng gọi quen thuộc liền quay lại – Thằng này đi đâu lại lang thang ra đây thế ? – Em vừa đi loanh quanh ngắm phố phường giải ngố 1 tí,thế lá với ống bơ đâu bà chị – nó cười đểu Trâm Anh tròn mắt : Mày hỏi lạ thế ? – Ngẫm nghĩ mấy giây – Á thằng này láo chị mày chưa dở hơi nhé,đang đi có việc đấy – hị hị chị đi đâu đấy e đi với,em đèo cho ko tính tiền đâu – cho chị ra chỗ hàng New Fashion kia xem quần áo nhá,sắp tết rồi mua từ bây giờ cho rẻ hiii – ok nhưng xong tí nữa phải cho đi ăn khao đấy nhé – chuyện nhỏ gì chứ mấy nghìn bỏng ngô có mà ăn phồng mồm – xuống xuống.. ko đèo nữa – he he thế ốc luộc nha nhóc – Bảo ngay từ đầu có phải dễ vào việc không kaka ta đi thôi – Đi – nói đoạn T.Anh vỗ đánh đét vào mông nó theo thói quen từ lúc 2 chị em chơi với nhau từ nhỏ.Bỗng cô ngẩn người trộm nghĩ: “giờ nó lớn rồi ko như dạo trước làm thế có lẽ.. haizz thôi kệ đi nó cũng như e trai mình mà”,mặt cô hơi thoáng ửng hồng,cái cảm giác khi vô tình chạm của Nam đêm hôm đó lại quay về
(Truyện 18+ sung sướng tại Truyen188.com)