VN88 VN88

Mê mẩn hiếp dâm được em gái xinh đẹp hàng ngon

Chỉ đến khi con nhỏ phản xạ giựt mình khi thấy đã hơi lâu nên vội vàng xin tháo lui, anh bạn tôi mới ngớ ra và tiếc ngẩn ngơ. Con nhỏ biến đi như tia chớp, một sự bùi ngùi bủa vây và loang rộng dần ra.

Anh bạn ngưng kể như người bỗng dưng bị nghẹn. Tôi cũng bàng hoàng giống người bị vứt lạc vào giữa rừng sâu. Cả hai tiu nghỉu nhìn nhau, tẽn tò như bị bắt tận tay day tận trán khi vừa ăn trộm. Tôi vớt vát cho đỡ ngượng: mẹ, mày kể lớp lang quá đến tao cũng phê theo.

Rồi cả hai cùng ôm nhau cười ngặt nghẽo…

Nói là “ rao “ cắt cỏ, nhưng công việc của bạn tôi không phải thuần túy chỉ có vậy. Anh nhận làm mọi dịch vụ, từ chăm sóc vườn tược, cắt xén cây cối, dọn dẹp cây cành, cho đến làm cỏ, tưới hoa, chăm lo bonsai, sửa chữa máy cắt cỏ, vòi tưới, nhận đi mua các vật dụng làm vườn, thay ống cao su tưới, tóm lại là ai cần gì anh chu toàn hết.

Anh bảo ở cái đất đông đầu đen và dân Mễ này, mình phải quán xuyến và bao thầu mới có việc, lại phải nhận làm với cái giá hời nữa, nhất là với các ông bà chủ đồng hương, đồng khói. Các ông bà ấy tiền bỏ ra thì nhín nhín mà công việc đòi hỏi mình phải tận tình, không thì chỉ một bận là mất “ giốp “.

Thời buổi người đông của khó, mật ít ruồi nhiều, nên phải linh lợi, tế nhị và nhất là phải giữ được chữ tín. Anh lập ra một thời biểu rõ ràng, việc nào vào ngày tháng nào cần thiết, luân phiên nhau, không được quên, không được bỏ rơi, để thu nhập có đều. Chứ không là trơ khấc ngay.

Trong những lần đi làm chung với anh, tôi dần dần cũng học hỏi và vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Anh đi đâu, làm việc gì thì cũng phải tránh giờ trưa, không phải là anh còn nấn ná muốn giữ lại cái giấc “ la xiếc “ quen thuộc của đất nước quê hương, mà anh bảo nếu cứ đi đằng đẵng thì con bé chết đói mất. Con bé đây ám chỉ Bonita.

Tôi nghĩ đến lạ. Anh bạn là người có bằng cấp cử nhân Triết dạo kia. Ngày chưa xếp súng, anh đã từng đứng bục giảng dạy cho học trò. Đất nước tan hàng, anh may không phải đi tù như quân, công, cán, chính song nhà nước cũng sớm cho anh de.

Lêu bêu mấy năm nhá củ mì, củ sắn, bụng lép kẹp dần đi, may sao anh được gia đình học trò có ghe rủ rê thế là anh vượt biên cùng với họ. Anh đến đảo trước thời hạn các nơi đóng cửa từ chối thuyền nhân, còn ôm kịp thêm mớ văn bằng và giấy chứng nhận làm việc trước kia, nên thời gian chờ thanh lọc ở đảo rất chóng vánh và anh được phái đoàn thuận cho nhập Hoa Kỳ.

Cũng mất một thời gian ba chìm, bảy nổi, chín lênh đênh, nháo nhào đâm đầu đi tìm việc chẳng đâu vào đâu, may sao có người đang làm “ rao “ cắt cỏ muốn dời đi bang khác, nên sang tay cho anh cả đồ nghề lẫn danh sách khách hàng có sẵn, anh theo học hàm thụ mấy ngày và tự đứng ra làm chủ một mình.

Anh chẳng có vợ con nên làm nhiêu ăn nhiêu, tàn tàn chẳng lo nghĩ. Anh kể lắm khi vào làm cho các nhà, chồng bỏ vợ, vợ bỏ chồng, anh cũng được ông/bà ra xem anh làm và tỉ tê tâm sự.

Tôi hỏi đùa anh: có khi nào gặp sự tình lâm ly tình cảm lắm không? Anh cười bảo: thì cũng có chớ, người ta đang cô đơn, mình cũng cô đơn, gặp hoàn cảnh an ủi nhau cũng tốt chứ.

Anh kể cho tôi trường hợp mấy bà hổng chồng, con cái lớn bộn ra riêng hết, thấy anh chịu khó làm, các bà lăng xăng lo nước uống và cho cả thức ăn khi anh làm trễ giờ. Đó là dạo anh chưa biết Bonita, nên đôi lần cũng xàng xê ở lại qua đêm để bữa sau làm tiếp.

Theo anh, những bà quen sống với chồng, bỗng bị bỏ rơi nên sầu da diết lắm. Anh nhỏ nhẹ ủi an là mấy bà “ rụng “ ngay. Thôi thì cơm no bò cưỡi, có khi còn được khuyến khích bỏ nghề về ở với họ, sẽ được nuôi ăn tràn đìa, hổng lo gì hết. Nhưng anh nói cái số anh “ thân phải tự lập thân “ mới bền, nên thỉnh thoảng xề qua bù sớt cho nhau tí tình lẻ thì được, chớ còn buộc chân chết rí một chỗ thì anh hổng ham.

Anh biểu tôi bữa nào sẽ dẫn tôi đến gặp một vài bà cho biết. Anh bảo: cậu có vợ, nhưng xa nhà chắc là nhớ nhiều. Thiếu đồ nhà thì mình mượn đồ ngoài tạm bợ ít lâu, bữa nào về với bà xã lại đâu vào đó thôi.

Thú thực là thời gian gần đây được gần gụi con bé Mễ, được măn mó nghịch ngợm em cũng thấy khí dâng ngập đầu. Nhiều khi cũng thèm muốn chảy nước miếng. Nhất là mấy cô Mễ chưa sanh đẻ lần nào phải nói là xinh hết cỡ. Cứ cởi được váy áo họ ra là nước miếng muốn chảy ra. Vú mớm, đùi háng, vai gáy, nước da họ nhìn láng lẫy khó chê.

Vậy mà con nhỏ ngu hết sức. Thằng tía ghẻ hăm he dọa mà đã tin thiệt. Thành ra khi được bốc hốt càng làm cho tôi muốn ói khí nếu không cố giữ. Lắm lần đang bóp vú, thọc tay vào giữa háng con nhỏ, thấy đầu cu khó chịu, kịp nhận khí đang rủ nhau kéo tới gần đầu chim là phải ngưng ngay.

Bàn tay bạn tôi một bên, bàn tay tôi một bên đang chia nhau vần con nhỏ mà phải bẽn lẽn bỏ ra, thấy mắc cỡ muốn độn thổ. Anh bạn tôi chì thiệt, có lẽ tại anh ta không có vợ đã lâu nên quen với cuộc sống tu hành diệt dục, chớ còn tôi cứ đụng vô con gái, đàn bà mà hổng nhét được cu vào lồn họ là y như rũ như con gà chết.

Tôi phải buông tay ra, hít dài hơi mấy lượt, đợi cho cái đợt âm ỉ của con cặc bị nứng hạ bớt xuống, rồi mới sờ mó lại, bóp xoa tiếp con nhỏ. Mà kể con nhỏ cũng lạ, hai thằng tôi thiếu điều ngoáy chọc cho nó lịm chết đi được, nước lồn tuôn ướt dầm dề, vú cứng lên như hòn sỏi, uốn éo nhột nhạt khắp nơi, vậy mà gạ để bọn tôi đút cu vô đụ, là y như con bé đang bị cơn dâm dâng cao vút, cũng vội xẹp xuống liền.

Nó vọt đứng dậy ngay, sợ chần chờ là bị bọn tôi hiếp. Thấy nó đứng lên, váy còn tốc lên cao, áo còn trễ cả xuống, vú lồn còn bày tênh hênh ra đó, tôi tức thấu trời. Máu anh hùng hào hiệp của tôi nổi lên, bốc đồng tôi đề nghị với con nhỏ nếu đồng ý tôi sẽ lo đưa nó trốn đi, chung sống với tôi.

Con bé thì lắc đầu quầy quậy, miệng cứ “ nô, nô “, còn anh bạn tôi thì cứ chúm chím cười như trêu ngươi và chọc giận tôi. Tôi vẫn hung hăng bảo lưu ý kiến của mình một cách ngoan cố.

Đợi khi, con nhỏ về nhà, tôi vùng vằng định cật vấn anh bạn. Anh đi guốc trong bụng tôi nên bảo trước: cậu sùng tôi đó hả. Mẹ kiếp, bụng thì đói dài mà muốn làm anh hùng ra tay cứu người khỏi bọn giặc. Sư anh, anh vác nó đi thì lấy gì anh nuôi nó? Trên anh chỉ có răng, dưới anh chỉ có dái, chẳng lẽ anh cho nó ngậm cu anh suốt ngày là no bụng nổi? Còn con sư tử ở nhà anh nữa, anh có dám vác con nhỏ về để bả xé xác cả anh, cả con nhỏ ra không?

Tôi vỡ lẽ nên ớ ngọng chín cả cười. Mặt tôi đỏ rần rần như bị nhúng chàm và tay chưn lóng cóng như đánh rơi vật quí xuống nước sâu. Tôi chưa biết làm sao thì anh ào ào nói luôn: cụ cũng cần nhớ là tôi gọi cụ xuống đây là tôi có trách nhiệm với bà ấy đấy nhé. Cụ ăn vụng chùi mép, bà ấy hổng nắm được thì thôi, chứ cụ mà tính việc đưa em về là tôi bị bà ấy khỏ đến chết mất. Cũng may mà con bé nhát nên đây đẩy chối, chứ nếu nó cũng bốc đồng như cụ thì liệu cụ ăn làm sao, nói làm sao với bà ấy.

Anh bạn cam kết với tôi làsớm giới thiệu tôi với một bà khách quen của anh, mà theo anh bà ta chịu chơi hết chỗ nói. Anh cũng dí dí ngón tay vào phía sau đầu tôi nói trêu: để cho cục khí đang dồn ứ ở đây nó được xả ra đi, tôi thông cảm việc cơm nhà đồ vợ của anh nên chắc là bấn xúc xích lắm rồi.

Tôi muốn đôi co với anh là anh đánh giá sai ý tôi, nhưng tôi ngọng nghịu hổng xổ lời ra nổi. Kể từ đó, hổng khi nào tôi còn dám hó hé rủ em đi với tôi nữa.

Một bữa, anh bạn chỉ định đến làm vườn cho một nhà khách quen. Anh không đi với tôi, nói là để tôi tự làm cho chóng biết việc. Thấy tôi vùng vằng, anh trấn an công việc dễ thôi nên tin là tôi làm nổi.

Tôi lái xe đồ nghề đến nhà khách với sự không an tâm. Tôi loay hoay làm ngoài vườn một lúc thì bà chủ ra ngồi xem. Bà còn vẻ đĩnh đạc và bắt chuyện lắm. Bà hỏi tôi lý do anh bạn không đi theo, rồi cà kê chuyện này sang chuyện khác, bà tìm hiểu về tôi mọi thứ.

Buổi trưa, bà bảo tôi vào nhà nghỉ. Bà dọn cơm mời ăn và phục dịch nước uồng đầy đủ. Tôi e dè vô cùng, còn bà thì cứ tự nhiên nói năng như quen biết. Trời nóng nực, một phần vừa trải công việc bên ngoài, một phần cũng lo lắng sợ anh bạn chờ.

VN88

Viết một bình luận