Con nhỏ cười ré như còi tàu, rung hết cả người, vú vê nhảy lủng củng như múa rap. Nó quay qua quay lại xem có ai dòm chừng hai đứa tôi rồi gạ: đâu mày đưa tay rờ thử coi tim tao đập bằng chết. Tao mết mày thiệt rồi, bỏ mẹ, mày mà bỏ lớp chắc tao nổi điên. Tao ưa mày, ưa cặp mắt cú vọ của mày, nhìn gì mà y như muốn xé rách áo tao ra. Mà nè, mấy ông thầy ngoại quốc họ ra vẻ lì lì vậy, chớ học họ nương tay lắm. Người nào chăm chỉ là đều có điểm C cuối khóa, mày bỏ lớp làm chi. Tao hứa sẽ quán xuyến việc ghi chép cho mày, chỗ nào mày không hiểu, tao tận tình giúp.
Tôi nói với con nhỏ: ngồi gần mày, tao học gì được. Nội cặp vú mày phập phồng, phập phồng, tao đủ quên mẹ nó hết trơn. Còn mông mày cũng ngoáy lia ngoáy lịa, tao chưa té nhào là may, đó là chưa kể bữa nào mày hớ hênh để”lộn tẻ”thì bỏ bố. Con nhỏ nhăn nhở cười, miệng tàm hoạp như cái vỏ ốc ở giữa háng nó. Nhìn cái màu son toe toét, tôi bắt rùng mình, tôi nghĩ tới ngày hành kinh của nó, chắc cái dưới cũng y hệt cái miệng của nó hiện giờ chớ chẳng chơi.
Tôi còn đang bung xung thì con nhỏ chồm dậy vít mặt tôi hôn cái chụt lên môi. Cha mẹ ơi, hai môi nó ngấu nghiến hút chặt lấy miệng tôi như con đỉa, son bôi nhây nhớt cả ra. Tôi đỏ rần mặt vì thẹn, tôi cố xô con nhỏ, nhưng nó ôm tôi cứng ngắc. Cả canteen đông cựa người, vậy mà ai cũng thản nhiên coi chuyện tụi tôi hun nhau như hổng có.
Tôi giận điên người, còn con Mễ thì cười hềnh hệch thú vị. Chuông reo, nó lôi tôi xềnh xệch chạy vào lớp. Tiếng ông thày Do Thái lại rào rào như mưa đổ, tai tôi ù tịt, cứ lòng vòng trong đầu cặp môi nhầy nhụa của con Mễ dày xéo ở miệng tôi. Con nhỏ thỉnh thoảng nhìn sang tôi cười mím chi cọp dễ nực.
Tan học, nó vây tôi như mật vụ vây tù. Nó níu tôi đùn về xe nó. Xô tôi lọt vào ghế rồi, nó đóng sầm cửa lại. Nó quẳng tập vở ra ghế sau rồi hấp tấp cởi áo ra bảo tôi: nè, mày coi vú tao có gì dễ sợ như mày nghĩ mà mày trốn chạy nó dữ vậy. Tôi giả bộ nhắm tịt mắt lại để khỏi nhìn, nhưng trong lòng thì tò mò muốn nghía một lần cái vú thiệt sự của Mễ xem nó ra sao.
Con nhỏ thấy tôi nhắm mắt thì kéo tay không cho che, tôi cự nự mấy lần rồi coi như thua. Lùng nhùng trước mắt, cả một ụ pháo cao xạ, hai mô đất vun cao, cái mái che đỏ chót và lòa xòa như cái nấm. Con nhỏ bữa nay đếch mặc đồ lót, nên vừa trật áo là vú vê tầy huầy. Nó chìa vú ra và bảo tôi: mày rờ đi, có sao.
Tôi run bằng chết, nhưng tự nghĩ: nó là đàn bà, con gái đếch sợ thì mình sợ đếch gì. Thế là tôi hăm hở chụp luôn cả hai tay lên đôi vú con nhỏ. Trời ơi, nó mát rịn cách gì, êm mềm như tái lê trắng nõn, cái núm chúm chím như đóa hoa. Tôi bợ nguyên con nghe cũng đầy và nặng bàn tay chớ bộ. Tôi tưng tưng như cân thử coi nặng cỡ mấy pao, rồi lắc lư giống người đong mớ xinh xâm trên tay. Con nhỏ uốn éo tưởng là tôi thích bóp.
Tôi khảy cái núm bằng những ngón cái, con nhỏ nhạy hơn tôi tưởng. Hai đầu vú giãn ra liền, loe nhoe như hạt lựu trầy trật trong bàn tay tôi. Tôi nhìn đăm đăm vào mắt nó, hỏi thẳng băng: mày để thằng nào bóp vú chưa. Nó lắc đầu quầy quậy, nhưng tôi tỏ vẻ không tin, nó độp liền: thiệt mà.
Tôi chẳng cần, nó có cho đứa nào bóp thì cũng vậy thôi. Tôi bóp thì cũng giồng tụi nó, đứa nào đặt tay lên vú thì coi như sở hữu chủ, còn rảnh rang thì nó muốn làm gì làm là quyền của nó. Tôi xoe hai núm vú nó cứng ngắc, nó làng xàng thân mình như ngứa làm hai bầu vú xàng xê giữa gan bàn tay tôi.
Tôi bảo nó: tao bóp vú mà mày nhúc nhích, lỡ tao bú mày còn lắc lư cỡ nào. Nó thách thức tôi liền: thì mày ngậm bú thử coi ra sao, chớ hồi giờ tao có bị ai bú nút hồi nào mà biết. Thiệt lòng, ăn vụng con nhỏ ở bãi đậu xe tôi cũng ớn, lỡ cảnh sát nhà trường đi tuần bắt gặp thì rầy rà. Nên tôi biểu nó gài lại áo và chạy đi đâu đó cho mau.
Con nhỏ lập cập mà nhanh như sóc. Nó lái ào ào xuống vũng biển gần trường, chọn đến một bãi vắng vẻ. Nó gài thắng xe rồi lại mở nút áo gạ tôi: giờ khỏi sợ nữa, mày bú vú tao coi. Tôi ngơ ngẩn nhìn cặp vú của nó và không chờ mời lần nữa, tôi ào vô chụp bợ nưng cao và thi nhau bú mút mỗi bên vú liền.
Con Mễ xoắn người như chiếc lò xo bị ép. Tôi bóp chặt dưới lườn vú, đẩy cho hai trái vú dựng lên và mút chuốt như chuốt viết chì. Hai tay con nhỏ bắt chuồn chuồn quơ liên miên, hít hà nơi miệng. Tôi nhay cái núm vú và vê măn đầu vú kia, chờ con nhỏ hiu hiu thì tôi độp cắn một phát, con nhỏ giựt nẩy mình kêu: mày cắn tao đau quá. Tôi bẽn lẽn nói hớt: vú mày ngậm sướng quá, tao lỡ trớn. Rồi tôi dùng cạnh bàn tay day đầu vú cho nó.
Tưởng là con nhỏ đỡ đau, ai dè nó kêu nhột um. Nó lách mình xào xáo như con giun bị đè muốn thoát ra, tôi nghe nó than: mày đè tao ngộp hơi, háng tao oải quá. Tôi nhớm lên cho con nhỏ xề ra bớt. Nó cầm vạt váy giở lên quạt phạch phạch, nhăn nhó: mày làm tao nóng rực người lên hết. Không dè mày bú cũng có nghề.