VN88 VN88

Lè lưỡi liếm lồn em rên rỉ sung sướng

Dưới ánh sáng lờ mờ trong phòng. Tuân thấy rõ từng giọt khí trắng đục của Duyên từ trong tươn ra mép lồn, chảy dài xuống kẻ đít.

Con Duyên không thể nào chịu nỗi nữa khi Tuân dùng lưỡi liếm từ sát kẻ đít nó rồi kéo ngược lên tới mu. Mỗi cái liếm của Tuân là một lần làm Duyen giựt bắn người lên như bị điện giựt.

Tới lúc Tuân dùng lưỡi mà đè cái cục gân nhỏ, nơi tập trung những đầu dây thân kinh kích thích nhất, đồng thời hé môi ngậm lấy hột le của Duyên mà nút thì con Duyên hết còn biết gì nữa. Nó la oai oái, tay chân cào cấu tứ tung. Người nó vặn vẹo giựt giựt như bị kinh phong. Duyên thét lên:
– Ối, ối, Sư…sư…ướng quá. Ư… ư… Sướng quá Tuân ơi…

Nhưng như vậy cũng chưa có đủ. Duyên đau có chịu ngưng ngang ở đó. Bú sướng kiểu khác, mà chơi sướng kiểu káhc chứ. Duyên ôm đâu Tuân bằng cả hai tay, kéo nó trồi lên trên, miệng van xin Tuân:
– Em… đã lắm rồi. Chơi em đi Tuân. Đút… cặc vào lồn em đi Tuân.

Bấy giờ Tuân mới hỏi móc lại nó:
– Đã rồi còn chơi làm gì nữa?
– Phải đút vô nữa mới đã… hoàn toàn.

Tuân bắt đầu làm khó lại nó:
– Thôi. Anh chơi như… gà. Kêu anh chơi làm cái gì. Kiếm thằng khác chơi đỡ đi.

Giờ phút này mà Thằng Tuân chưa chịu đút cặc vào lồn nó, lại nói móc, nói méo. Con Duyên đành phải xuống nước năn nỉ nó:
– Thôi àm. Hồi nãy em nói giỡn mà. Bộ giận hả.
– Hồi nãy giờ anh nói thiệt. Kiếm thằng khác chơi đi. Anh… yếu xìu hà.

Không để cho Tuân nói dứt câu, con Duyên nhào dậy, đè ngữa thằng Tuân xuông. Rồi nó tự động cầm cặc Tuân nhét sâu vào lồn nó.

Tuân cứ nằm yên để mặc cho Duyên nhấp nha nhấp nhõm trên mình nó. Trong bụng Tuân cười thầm: “Tao đã thoa bù 42. Cho mầy… tét lồn đêm nay…”.

Khi Tuân, Duyên, Mai và Vũ bước vào mọi con mắt đều đổ dồn về hướng tụi nó. Ở đây, káhch đa số là Mỹ. Loại mỹ giàu có, mỗi cuối tuần đều ra biển tắm, phơi nắng, tối đến thì uống rượu, uống bia. Có lẽ họ cũng ngạc nhiên là vì chưa bao giờ thấy mấy gương mặt “búng ra sữa” như đám tụi nó vào đây mà không có cha mẹ đi cùng.

Ăn uống trên khách sạn đã no nê. Bốn đứa kêu một chai rượu mạnh. Gã waiter ngần ngừ một lát rồi vào trong. Hắn nói nhỏ vào tai gã quản lý cái gì đó mà tên quản lý bước ra. Bằng một giọng lịch sự một cách vô cùng… kỳ thị, gã quản lý xin phép được xem căn cước của bốn đứa.

Tuân, Vũ, Mai, Duyên nhìn nhau. Chúng chưa kịp hiểu gã muốn gì thì tên quản lý đã mĩm cười giải thích:
– Ở đây, chúng tôi không được phép bán rượu cho bất cứ ai dưới… 21 tuổi.
– Vô tiệm rượu mà hỏng được uống rượu. Hỏng lẽ… uống nước ngọt?

Gã vẫn trả lời một cách điềm đạm:
– Vâng. Nước ngọt thì được. Còn muốn uống rượk thì… đi nơi khác uống.

Máu du côn nổi lên, Tuân quay qua ba đứa bạn nói tiếng Việt nho nhỏ:
– Tính sao đây tụi bây? Quậy một mách rồi đi. Ô kê?

Vũ đồng ý ngay. Nhưng Duyên cản lại:
– Đừng nóng. Quậy ở đây là cảnh sát tới liền. Khu này là khu sang mà.

Tuân ra vẻ dân anh chị:
– Quậy rồi đi liền. Ai biểu ở đây làm chi mà sợ.

Mai nãy giờ mới mở miệng:
– Đi cũng hỏng thoát đâu. Tụi nó sẽ tìm tới khách sạn hốt trọn ổ bọn mình cho mà coi.

Vũ nóng ruột:
– Vậy bây giờ làm sao?
– Thôi, đi kiếm mục khác chơi.

Bốn đứa lục tục kéo nhau ra khỏi quán trươc những cặp mắt của bọn Mỹ đang lén ngó theo.

Ra tới bãi biển, Tuân cảm thấy đỡ bực tức hơn. Gió mát rượi làm người nó cũng mát theo. Tuân hỏi ý kiến:
– Chán quá. Thèm rượu mà tụi nó hỏng cho uống. Làm cái gì bây giờ đây tụi bây?

Duyên góp ý:
– Thì… mua về phòng uống.

Cả ba đứa giật mình ngạc nhiên. Chỉ có vậy mà tụi nó không nghĩ ra. Mai đề nghị:
– Bây giờ còn sớm. Tuân chạy vô tiệm liquor mua vài thùng bia đi. Để một chút nó đóng cửa.

Bốn đứa xách xe chạy vòng vòng. Cuối cùng rồi cũng xách được hai thùng bia về phòng. Tuổi trẻ bao giờ cũng ồn ào và háo thắng. Bốn đứa khui bia nốc ào ào. Tuân đề nghị:
– Uống đi tụi bây. Uống xỉn đi rồi chơi cái trò này vui lắm.

Ba đứa kia nhao nhao lên:
– Trò gì? Trò gì?
– Làm tình… tập thể.

Vũ khoái chí cười hô hố. Nhưng Duyên với Mai thì có vẻ ngập ngừng. Hai đứa hỏi:
– Làm tình tập thể là… làm sao?

Tuân giải thích:
– Là cả bốn đứa cởi quần chơi nhau tại đây luôn. Chịu hông?

Duyên mắc cở cười rú lên:
– Chơi gì kỳ vậy? Chơi mà có người coi làm sao…. nứng được?

Vũ cãi lại:
– Thì tao với con Mai cũng vậy. Cũng bị tụi bây coi vậy.

Mai cũng đồng ý với Duyên:
– Chơi mà người ta coi làm sao sướng được. Hay là… tắt đèn đi.

VN88

Viết một bình luận