VN88 VN88

Lè lưỡi liếm lồn em rên rỉ sung sướng

ới lúc Tuân dùng lưỡi mà đè cái cục gân nhỏ, nơi tập trung những đầu dây thân kinh kích thích nhất, đồng thời hé môi ngậm lấy hột le của Duyên mà nút thì con Duyên hết còn biết gì nữa. Nó la oai oái, tay chân cào cấu tứ tung. Người nó vặn vẹo giựt giựt như bị kinh phong. Duyên thét lên:
– Ối, ối, Sư…sư…ướng quá. Ư… ư… Sướng quá Tuân ơi…

Le luoi liem lon em ren ri sung suong

Full Lè lưỡi liếm lồn em rên rỉ sung sướng 18+

Ngày 30 tháng 4 năm 1975. Từng đợt sóng người ào ạt ra đi. Trong số người đó có gia đình ông bà Nghị, một viên chức của chế độ Việt Nam Cộng Hòa.

Sau 5 năm sống nơi xứ lạ quê người, ông bà Nghị phải bôn ba đầu tắt mặt tối. Nhưng đồng lương cũng chỉ vừa đủ cho hai ông bà cùng với Duyên, đứa con gái đầu lòng vừa tròn 15 tuổi, sinh sống.

Ông Nghị lúc nào cũng thấy buồn. Chẳng lẽ ông phải chết già ở cái nơi xa quê hương như thế này hay sao? Những đêm nằm thao thữc, ông vẫn bàn với bà Nghị là ông muốn am một thằng con trai để nối dòng. Cuối cùng, bà Nghị cũng đồng ý với ông. Hai vợ chồng cố gắng chơi “rút” để kiếm thêm một thằng cu tí.

Truyen Le luoi liem lon em ren ri sung suong 18

Truyện Lè lưỡi liếm lồn em rên rỉ sung sướng 18+

Trời không phụ lòng người. Sau một thời gian đụ đéo đủ kiểu, bà Nghị cấn thai. Rồi sinh được thằng Quyền.

Ngày thôi nôi của Quyền, ông bà Nghị tổ chức một buổi tiệc nhỏ mời một vài người lối xóm đến chung vui. Rượu vào lời ra. Mỗi người đóng góp với ông bà
Nghị một vài ý kiến, để cãi thiện cuộc sống.

Ông Bá, một người bạn lol xóm đề nghị:
– Chính phủ Mỹ không bao giờ bỏ đói người dân đâu ông bà đừng có lo.
Bà Bá vuốt đuôi chồng:
– Ông bà cứ làm như tụi tui đi. Khỏe re hà.

Bà Nghị ngạc nhiên:
– Làm. . . sao”‘ Ông bà chỉ giùm tui đi?
ông Bá tỏ vẻ sành sõi:
– Bà cứ khai là ông nhà bỏ đi. Rỏi bà xin lãnh trợ cấp vì có hai con nhỏ không có cha.
Ông Nghị tỏ về không thích. Ông bàn ra:
– Thôi. Mình còn làm dược thl cố gắng làm ăn. Tiền trợ cấp nên để cho những gia dlnh thật sự khó khăn người ta hưởng.
Bà Nghị phản đối chồng:
– Hơi sức dâu mà ông lo bò trắng răng. Hưởng được thì cứ hưởng chớ…
Ông Nghị vẫn chưa chịu:
– Nhưng trước sau gì nhà nước cũng bắt được tui. Rồi bắt tui cấp dưỡng cũng vậy thôi.
Ông Bá cười ngặt nghẽo:
– Anh hay lo xa quá. Khi nào anh đi làm lương bỗng cao nhà nước mới bắt anh cấp dưỡng. Đàng này anh thầu cắt cỏ, lãnh tiền mặt. Cứ khai thất nghiệp. Ai mà biết.

VN88

Viết một bình luận