Buổi tối, khi lên giường, Trung đã sẳn sàng nhưng Thanh đã không cởi hết quần áo như mọi hôm. Nằm trong tay chồng Thanh gợi chuyện:
– “Mẹ con Trang lủi thủi một mình thật tội nghiệp… Không biết làm gì để giúp nó đây!”
– “Sao em không nói Trang dọn về gần đây, chị em ở gần chạy qua chạy lại tiện hơn…”
– “Khu mình ở mắc tiền sao mẹ con nó chịu nỗi. Còn mấy khu vừa túi tiền thì hơi xa mà lại không yên ổn bằng ở đây. Hay là….” Thanh bỏ lững.
– “Hay là thế nào?” giọng Trung như bồn chồn.
Thanh cười thầm trong bụng, “có vẽ con cá đã cắn câu…” nàng nghĩ thầm:
– “Hay là để Trang nó về ở chung với mình, nhà mình cũng con dư một phòng mà. Có điều…” Thanh lại bỏ lững.
– “Có điều… gì?”
– “Thêm một đứa nhỏ trong nhà anh chịu nỗi không?”
– “Thêm một đứa có sao đâu.”
– “Còn mẹ nó…”, Thanh cố ý kéo dài, “anh có chăm sóc cho Trang luôn không?”
Trung ngập ngừng, cả trăm ý nghĩ thoáng qua đầu, “… chuyện gì đây?… có phải Thanh đang thử mìng?… hay là…”
– “Em muốn anh chăm sóc như thế nào?” Trung hỏi ngược.
– “Thì anh phải chăm sóc như anh chăm sóc mẹ con em…”
Trung dò dẫm:
– “Em biết là anh rất mến Trang và bé Ti…”
– “Mến chưa đủ…” Thanh đi vào vấn đề, “anh phải lo cho bé Ti như con, lo cho Trang như… chồng.”
Tim Trung đập mạnh, Trung ngập ngừng:
– ” Có nghĩa… là…”.
Thanh tiếp lời chồng:
– “Có nghĩa là anh có thêm người đàn bà, trẻ và đẹp, như anh hằng ao ước. Anh gánh nỗi không?…”
– “Em nói thiệt!”, giọng Trung hân hoan mừng rở.
– “Thiệt! nhưng phải coi Trang nó có chịu hay không, phải coi xem anh đủ tài chinh phục nó hay không…”
– “Thôi, không nói giởn nữa…”
– “Em không đùa,” Thanh nhỗm dậy và lôi Trung theo, “đi, mình đi xuống nói chuyện với Trang.”
Trung khoác áo choàng vao người rồi theo Thanh xuống lầu…
o O o