Cánh cửa không khoá, và khi hắn mở cửa ra, kinh hoàng thay, hắn thấy vô số linh vị đặt trên một cái bàn thờ. Hắn cố tập trung sức mắt mới đọc rõ những chữ khắc trên linh vị. Nào là, Thập Tam Gia Võ Trang chi vị, Ngọc Trúc Nữ Nguyễn Thanh chi vị, Ngọc Trần Đạo Nhân Lâm Mỗ chi vị, cứ thế hắn đọc xuống, đó là vô số tên của những anh hùng có tiếng trong giang hồ cho tới những tên họ của những người thường dân, nghèo hèn vô danh tiểu tốt. Càng đọc, nét mặt Tây Môn Lộc càng xám lại, đôi môi hắn run cầm cập, cơ thể hắn lảo đảo khịu xuống như một thân xác vô hồn. Trí nhớ hắn đã hồi tưởng lại những tên họ này, mà hắn tưởng cả cuộc đời này sẽ không còn ai nhắc đến. Những người này là những người bị hắn sát hại, lăng mạ, sỉ nhục, hiếp dâm, chiếm bóc tài nghiệp. Bề ngoài của hắn như là một thương gia chanh chính, giàu có nứt vách nghiêng thành, nhưng thật ra, sự nghiệp hắn có được ngày hôm nay là từ bóc lột, tính mạng, thân xác, tài sản của những người có tên trên linh vị kia mà thành. Bàn tay của hắn đã tẫm rất nhiều máu, và chỉ tới bây giờ, khi sức lực cùng kiệt, tinh thần suy nhược, hắn mới cảm thấy một phần nào hối hận những chuyện hắn đã làm.
Đọc tới tên trên linh vị cuối cùng, hắn thấy ở dưới đó có một tời giấy, đề hai dòng chữ:
“Hãy quỳ lạy những linh vị này. Tội chết sẽ giảm bớt đi cực hình.”
Tây Môn Lộc chợt cười to, rồi dùng tàn sức nói như hét:
– Hahahaha, Tây Môn Lộc này, tuy người mang đầy tội nghiệt, nhưng không phải là một kẻ sợ chết. Sự việc đã đến như vầy, các người muốn chém thì chém, muốn giết thì giết, hà tất còn bày những trò quỷ quái thần ma như thế này.
Tiếng nói vang vọng khắp căn phòng, thậm chí có thể nghe dội lại những âm thanh hắn vừa cất tiếng. Sau đó, căn phòng trở lại yên lặng, tĩnh mịch, lạnh lùng tưởng như đây là một địa ngục ma quỷ. Tây Môn Lộc, tuy nói thế, nhưng mục đích cũng chỉ trấn an mình. Sau một hồi, không có cử động nào của bên địch, hắn tức giận, đập xô những linh vị bày trang nghiêm trên bàn thờ xuống, dùng chân đạp gãy những mộc vị ấy. Đập đổ chán nản, hắn ngồi phịch xuống đất thở dài mệt nhọc. Không khí trở nên âm u, mịt mờ, và hắn đã ngồi thế một thời gian rất lâu, nhẩm đoán cũng có thể là một ngày đã trôi qua. Cơ thể của hắn, càng lúc càng tạ, do mất qua nhiều tinh khí trong lúc giao hợp với Nguyễn Tố Quyên, cộng thêm không được ăn uống gì cả, làm tinh thần hắn suy kiệt, thậm chí có lúc hắn muốn cắn lưỡi tự tử hoặc đâm đầu vô tường chết quách đi cho rồi, nhưng cuối cùng, hắn cũng không có can đảm để làm.
Cuối cùng, cánh cửa cuối phòng đã mở, ánh sáng chói chang từ căn phòng kia, làm hắn chợt thấc giấc trong cơn ngủ, có hai người đàn bà, nét mặt xấu xí, thân hình đồ sộ, tướng người vạm vỡ bước đến bên Tây Môn Lộc. Một người trong tay cầm một vật quái dị, nhìn thoáng vào thì giống như là một bộ quần áo, nhưng nhìn kỹ thì giống như là một yên cương ngựa. Họ buộc cái vật quái dị ấy vòng quanh người hắn, Tây Môn Lộc muốn phản kháng, nhưng sức lực của hắn như chỉ đủ đễ gãi ngứa cho người đàn bà kia. Sau khi buộc xong ‘cái yên cương ngựa ấy vô người, họ buộc thêm một dây kéo ngay cổ hắn rồi kéo hắn đi. Bấy giờ, Tây Môn Lộc mới vỡ lẽ trò hành hạ dã man mà hai người đàn bà này đang vày vò trên hắn.
Nguyên cái ‘yên cương ngựa ấy, phần trên buộc ngang lưng hắn, còn phần dưới thì buộc vào hai tay, hai chân hắn, khiến tay chân hắn, cong thằng lại, hai tay, hai đầu gối đều chống xuống đất, y như tư thế của một con chó. Bộ yên cương ấy khiến hắn, chỉ có thể bò mà đi, chứ không thể đứng lên đi như con người được. Đôi mắt đỏ hoe, Tây Môn Lộc cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề. Hắn dù sao cũng là một tay đại đạo, đội lớp da ngoài là một đại phú thương giàu có, đầy tiếng tăm, và hơn thế nữa, là một con nhà võ chân chính mà nay lại là một trò hề để hai người đàn bà quỷ ma này buộc đi như một con chó không hơn không kém.
Tây Môn Lộc , dùng tàn sức, cô níu lại, không chịu lết đi một bước nào nữa. Nhưng khi hắn ngừng lại, người đàn bà kia tay cằm sẵn một roi mây, đánh tét vào mông đít hắn, rồi hét:
– Đi!
Cây roi mây ấy khác với những cây roi mây thông thường, đó là một cây roi đầy gai gốc, tưởng như được chuốt ra từ thân của một cây hồng gai đầy nhọn sắc. Hơn thế nữa, sau cái quất xuống, khi gai nhọn còn găm vào da thịt của Tây Môn Lộc, mụ ấy còn kéo xuống, khiến gái nhọn rạch một lằn dài từ mông xuống,rồi móc đi một phần thịt trên cái mông trắn hồng nhão nhệ mỡ của Tây Môn Lộc, khiến máu chảy đầm đè, vết sâu có thể nhìn thấy xương trắng phếu phào nằm bên trong. Tây Môn Lọc đau đớn quá phải hét to như heo bị chọc tiết. Thậm chí nếu gặp người khéo tưởng tượng, họ có thể ví tiếng hét ấy như tiếng chó hú. Đau đớn, tủi nhục, Tây Môn Lộc, bịn môi, toan cắn lưỡi tự tử, nhưng người đàn bà phía trước, như đã biết ý định của hắn, đã điểm đi huyệt Khẩu Môn khiến lưỡi hắn bị tê cứng lại, khiến hắn không cắn được lưỡi nữa. Mu ta mở giọng cười nham hiểm rồi nói:
– Đi, nếu không bị đánh đòn đó chó con!
Rồi mụ ta lôi hắn đi sền sệt, như chẳng để ý xem cảm giác của hắn ra sao. Người đàn bà sau lưng hễ thấy hắn ù lì một chỗ là không tiếc tay quất xuống những roi găm điếng người. Cực chẳng đã, Tây Môn Lộc đành phải bò đi không hơn gì một con chó. Chẳng mấy chốc, họ đã đi được vài dặm đường, nhưng đối với Tây Môn Lộc, chặng đường này dài bằng mấy chục dặm. Rồi cuối cùng, họ dừng lại ở một khu đất trống. Mặt mày phờ phạt, Tây Môn Lộc chợt nghe gịọng hai mụ ấy vang lên anh ảnh:
– Bẩm cung chủ, tiểu súc sanh đã dẫn đến!
Tây Môn Lộc ngẩng đầu lên, thì thấy người cung chủ mà hai mụ gọi không ai khác hơn là Xuân Nương, tú bà của Hồng Lầu. Xuân Nương vẫn nét đẹp xinh tươi, điềm nhiên hỏi:
– Thế nào Tây Môn Lộc đại gia, ba ngày ba đêm ở Hồng Lầu, chắc ngài đã hưởng được nhiều khoái lạc ấy nhỉ?
Bấy giờ, mụ cầm roi mây đã hóa giải huyệt đạo ở Khẩu Môn nên Tây Môn Lộc có thể nói chuyện. Hắn hừ một tiếng rồi gằn giọng:
– Đã biết gọi ta là đại gia, tại sao không cởi trói cho ta.
Xuân Nương cười rộn rã. Và những người hiện diên khác đều cười khẩy. Tiếng cười đầy chế nhạo và khinh bĩ hắn cùng cực. Tây Môn Lộc tức mình rống:
– Tại sao lại cười, bổn đại gia đã trả bộn tiền cho các ngươi, vả lại, ta với Hồng Lầu các ngươi không thù không oán, tại làm sao đối xử với ta như thế!
Xuân Nương vẫn nụ cười mỉm trên mội, từ tốn nói:
– Ấy Tây Môn đại gia chớ nóng giận, để tiện thiếp dẫn đến một người tất đại gia sẽ hiểu rõ.
Rồi mụ vẫy tay, một người con gái bước ra. Tây Môn Lộc nhận ra, đó là người con gái áo đỏ trong bảy cô gái mặc bảy màu cầu vồng đã từng giao hợp với hắn. Tây Môn Lộc ngơ ngác hỏi:
– Ngươi là ai?