Tố Tố nghe Điền Thu nói vậy hết sức vui mừng, lòng như bỏ đuợc khối đá ngàn cân cuời tuơi như hoa. Điền Thu cũng vui lây bèn nói :
– Muội đến đây là để báo tin với tỷ hơn nữa để bàn bạc chứ kế sách cụ thể thì vẫn chưa có đâu. Nhưng tỷ đừng lo, chỉ cần tỷ đi đuợc thì muội sẽ dốc hết sức.
– Muội đừng nói vậy chúng ta nếu đi thì sẽ cùng đi.
– Nhưng muội chưa biết biến thành ai bây giờ, hơn nữa tùy tùng hộ tống tỷ và An Vuơng sẽ là nguời của Hoàng Thuợng. Lý thị chỉ là con bài bí mật theo dõi từng hành động nhỏ hơn của tỷ mà thôi. Nhưng đó cũng là cái lợi của ta.
– Tức là sao Thu muội? tỷ chưa hiểu?
– Điều đó có lợi cho buớc đầu trốn thoát. Nhưng sau đó thì phải tùy cơ ứng biến. Nếu tỷ mà nhẫn tâm ra tay thì kế sách này rất vẹn toàn còn không thì chúng ta sẽ mạo hiểm một phen. Bởi vậy muội mới nói là chưa có kế sách cụ thể.
– Tỷ nói truớc tỷ không dám giết nguời đâu. – Nói xong thì ánh mắt trực khóc.
Điền Thu thấy vậy cũng hơi sợ hãi nói :
– Ai bảo tỷ giết nguời đâu, thôi đuợc rồi, Tỷ có biết từ đây đến Lư Châu hết bao nhiêu ngày không?
– Nếu mỗi ngày đi đuợc một trăm dặm thì cũng mất tám ngày đó.
– Xa vậy cơ à? – Mặt Điền Thu lộ vẻ lo lâu nói tiếp :
– Không thể tìm được kế nào rời khỏi an toàn nữa rồi. Trừ phi muội không đi thôi.
– Sao lại như vậy đuợc tỷ đã nói rồi đã đi phải cùng đi chứ. – Mắt Tố Tố ánh lên vẻ giận dỗi rồi nói tiếp ngay :
– Hay muội cứ nói thử kế hoạch của muội để tỷ xem có góp đuợc ý nào hay không?
– Muội định là làm cách nào đó cho Lý thị biến mất một khoảng thời gian, nếu giết ả thì tỷ và muội đều không dám làm rồi nên muội định đánh thuốc mê cho ả ngủ vài ngày. Nhưng đi đến Lư Châu mất tới 8 ngày. Nếu cho ả ngủ mê 8 ngày thì khác nào đã giết ả. Bởi vậy kế hoạch của muội không thể thành công.
– Tỷ không hiểu?
– Nếu không có Lý thị, muội sẽ giả làm Lý thị, vì đoàn hộ tống không ai biết mặt cả ả cả muội cả. Hơn nữa khi đi ra khỏi thành muội sẽ cố gắng nói một vài câu để lính gác cửa chú ý khi Hoàng Thuợng phát hiện muội không có trong cung cũng không nghĩ muội đi cùng tỷ vì nguời luôn nghĩ rằng muội bị câm. Nhưng nếu Lý thị mà đuợc phát hiện là đang ở trong cung thì kiểu gì cũng có nguời suy đoán ra được và khi đó cả muội và tỷ đều thê thảm rồi.
– Đúng là chỉ có cách đó thì muội và tỷ mới cùng ra khỏi thành đựoc. Sau đó đến Lư Châu cơ hôi thoát khỏi sự bám sát của đoàn tùy tùng sẽ cao lên nhiều.
Nói đến đó cả hai cùng im lặng suy nghĩ.
* *
Trời đã sáng rõ. Đoàn tùy tùng hộ tống Đồng Thái Hậu và An Vuơng rầm rộ lên đuờng tiến về phía Lư Châu. Cờ xí nghiêm trang lá cờ thêu bốn chữ Hoàng Gia Đại Tống phần phật tung bay trong gió.
Mấy tên lính gác cửa xì xầm bàn tán về sắc đẹp của Đồng Thái Hậu và sự lắm mồm của bà Nhũ Nuơng. Đâu đó xong rồi chúng lại ngồi lai rai mấy bình ruợu đợi đến giờ đóng cổng thành, chả buồn xem xét gì cả. Khai Phong có đến 80 vạn cấm binh nhưng do triều đình hủ bại binh luơng thiếu hụt nên con số thực tế cũng chả ai thống kê là bao nhiêu. Lực luợng binh sĩ như trên làm sao mà bảo vệ đuợc kinh đô đây?
* *
Triệu Cát quát tháo ầm ỹ cả gian Ngự Thư Phòng. Đã ba ngày rồi mà không tìm thấy Điền Thu làm hắn nguời như nổi lửa. Điền Thu vốn là cung nữ yêu thích của hắn. Hắn yêu thích nàng như yêu thích Tố Tố vậy. Cho nên ngày nào mà không chạm vào nàng là gã cũng thấy khó chịu rồi. Nếu không có tân nhân mới do Đồng Quế dâng lên thì chắc hắn phát điên mất. Triệu Cát nghĩ mãi không hiểu nổi nàng đi đâu. Ngay buổi tối hôm sau khi Tố Tố khởi hành hắn quay về đã không thấy Điền Thu đâu cả. Sau khi lục tung hoàng cung đến hôm nay hắn mới nghĩ ra có thể là Điền Thu bỏ trốn theo Tố Tố nên phái nguời đi dò hỏi khắp nơi. Giờ ngồi đợi tin tức hắn cảm thấy khó chịu vô cùng. Thời gian như ngừng trôi vậy. Rồi Vịnh công công chạy vào bẩm báo:
– Muôn tâu bệ hạ, Nô tài đã đích thân hỏi tên nô tài và ả cung nữ của Đồng Thái Hậu dù có đe dọa tra khảo thế nào thì bọn chúng cũng chỉ nói là Tố Tố đi với Nhũ Nuơng của An Vuơng thôi ạ.
– Hừm Vịnh Công Công tra khảo mà chúng không khai ra thì có lẽ đó là sự thật. Thôi thả chúng về đi.
– Nô tài tuân chỉ – Nói đoạn hắn khúm núm rút ra ngoài. Ngay lập tức Đồng Quán chạy vào báo:
– Bẩm Hoàng Thuợng có lẽ là Điền Thu không đi cùng Tố Tố đâu ạ.
– Vì sao? – Triệu Cát nôn nóng.
– Bởi vì bọn lính gác cổng hôm đó 10 nguời như một đều khai chỉ có hai nữ giới trong đoàn. Đồng Thái Hậu tuyệt sắc còn bà Nhũ Nuơng ko thấy mặt thì lắm mồm.
– Nhũ Nuơng lắm mồm thì sao là Điền Thu. Nếu mai Điền Thu mà không quay lại thì nói với Cao Cầu hãy làm như Trẫm dặn.
Lui hết ra đi. Trẫm đang không vui.
– Thần xin cáo lui.
Triệu Cát tự dưng thấy nhớ cả Tố Tố lẫn Điền Thu, hai đóa hoa tuyệt sắc. Tuy nhiên nếu bắt đựoc Điền Thu về thì hắn nhất định sẽ có cách trừng trị thích đáng. Phi Tần trong cung tuy nhiều nhưng mà nhiều quá thành ra để lọt vào mắt vua và để vua nhớ tên nhớ mặt quả là một chuyện khó. Bởi vậy nếu ai đuợc vua sủng ái thì như là tự dưng ăn đuợc tiên đơn vậy. Triệu Cát không thích bọn phi tần lắm, chỉ thỉnh thoảng dạo chơi rồi ân sủng với một vài nàng như là giải trí vậy. Không phải vì các nàng không xinh đẹp mà chỉ vì các nàng lúc nào cũng muốn được hắn ngự dụng chứ không như Tố Tố chỉ mong trốn tránh hắn. Khi chinh phục đựoc một con mồi khó khuất phục sẽ thực sự tự hào và thỏa mãn hơn vô cùng. Hơn nữa các phi tần của hắn đều là con gái giao giáo công khanh đại thần hay những cô gái là ngọc cành vàng không thể chơi những trò chơi quái gở như với Điền Thu đuợc nên cũng không có gì hấp dẫn cả. Cho dù một nghìn nguời thì làm tình cũng như một vậy. Buồn chán quá. Mới vui đuợc một thời gian ngắn mà đã như vậy rồi. Cũng may còn Bội Nghi, món quà của Đồng Quán và Ứng Phụng Cục. Giờ hắn quyết định đến Ứng Phụng Cục xem như thế nào đã còn buổi tối thì sẽ ngự dụng Bội Nghi.
* *
Tại hành cung phía nam phủ Ứng Thiên sau khi không còn ai khác trong phòng Tố Tố mới nói với Điền Thu với giọng chưa hết kinh hoàng :
– Nhớ lại hôm đó ta thực sự không sao ngủ đuợc.
Điền Thu mặt mũi cũng không khá hơn là bao ngồi im thin thít. Cả hai cùng nhớ lại hôm truớc khi khởi hành.
Sau khi suy nghĩ mãi không có cách nào. Tố Tố lên tiếng:
– Hay là vào phòng tỷ ngồi hàn huyên một chút dù sao đó cũng là nơi an toàn. Chuyện gì đến sẽ đến chúng ta lo nghĩ nhiều rốt cuộc cũng đâu làm đuợc gì.
Điền Thu khẽ cuời gật đầu như một thói quen rồi rảo buớc theo Tố Tố.
Khu vực Tẩm cung này là nơi đuợc canh phòng ít nhất trong Cung vì xung quanh nơi đây là lãnh cung dành cho những phi tần đã từng đuợc ngự dụng của các đời tiên đế còn sống. Họ không còn địa vị cũng chả có con, nói tóm lại là họ không còn quan trọng nữa. Riêng Tố Tố có con nhưng chỉ là con nuôi hơn nữa nàng lại không đựoc Huớng Thái Hậu yêu quí gì cho nên việc ở nơi lãnh cung là điều tất yếu. Lúc này đã khá khuya bọn thị vệ rủ nhau đi uống ruợu hết vì nếu có thích khách vào hoàng cung chúng cũng đi tìm hoàng thuợng hay những nhân vật có quyền lực chứ không ai đi vào khu vực của những nguời thân cô thế cô không còn tác dụng gì để lợi dụng nữa. Với lại chủ nội cung là Huớng Thái Hậu cũng không thừa thời gian để giải quyết kiện cáo về sự tắc trách của thị vệ cho những con nguời mà bà không coi vào mắt này. Thành ra bọn thị vệ ở đây chỉ có ý nghĩa làm cảnh, thỉnh thoảng đuợc gọi vào giúp việc kê đồ hay làm việc vặt cho những phi tần nơi đât để nhận chút thù lao nho nhỏ. Chúng vẫn tuân lệnh các phi tần nhưng khi khuất mắt trông coi thì chúng sẽ làm gì chúng muốn. Bởi vậy khi Điền Thu và Tố Tố buớc vào tẩm cung thì chả có bóng thị vệ nào cả. Hai nàng buớc vào gian điện chính thì nghe một tiếng thét của Lý nhũ nuơng, cả hai vội chạy về phía tiếng hét, thì ra đó là phòng của A Anh. Khi hai nàng buớc vào thì một cảnh tuợng hãi hùng hiện ra. Tôn Bình và A Anh đều trần như nhộng còn Lý Thị thì ngã sống xoài duới đất máu me đầm đìa trên mặt và đã chết. Tố Tố bịt miệng lại cho khỏi thét lên còn Điền Thu thì nhắm tịt mắt cúi đầu dúi mặt vào vai Tố Tố. Không gian nặng nề trôi qua. Tôn Bình và A Anh quì sụp xuống đất. Bọn chúng nói những gì hai nàng đều không nghe thấy nữa do sợ quá. Nhưng chợt một ý nghĩ lóe lên. Điền Thu nhìn Tố Tố và duờng như nàng cũng hiểu ra, Tố Tố lấy hết can đảm nói:
– Ta sẽ giấu chuyện Tôn Bình là giả công công và dấu luôn chuyện các nguơi đã giết chết Lý thị.
Bọn Tôn Bình A Anh mừng quá nuớc mắt ròng ròng quì xuống không nhấc đầu lên nổi. Ánh mắt chúng đang thắc mắc muốn hỏi thì Tố Tố lại nói.
– Ngày mai Điền Thu sẽ đành phải đóng giả Lý nhũ nuơng đi Lư Châu cùng ta. Các nguơi lo giải quyết hậu sự ở đây, đừng để ai biết. Chuyện Lý Nhũ Nuơng biến mất ta sẽ có cách giải thích. Đừng lo lắng quá.
Nàng ngừng một lúc rồi nói như nhắc lại:
– Nếu có nguời hỏi thì cứ nói Lý Nhũ Nuơng đi cùng ta đến Lư Châu, các nguơi chỉ cần nói như vậy. Nếu nói khác đi ta không có cách nào cứu các nguơi được nữa.
Nói đoạn cả hai buớc nhanh về phòng Tố Tố. Ông trời cũng duờng như muốn giúp Tố Tố và Điền Thu. Bọn Tôn Bình A Anh lợi dụng đêm tối mang cái xác đi chôn thật xa trong ngự hoa viên. Chỉ có ở đó rộng lớn và khó tìm nhất. Chúng nhấc những viên đá lát đuờng lên đào thật sâu rồi quẳng cái xác xuống đó. Xong xuôi chúng lát lại như không hề có gì xảy ra. Đêm đó Điền Thu và Tố Tố dúm dó ôm nhau trong phòng vì sợ hãi. Cả hai thức trắng không dám ngủ. Thế rồi mọi chuyện cũng tạm thời yên ổn khi đến hành cung này.