“Hôm ấy chị trách em ghê lắm thằng bé bị thương thế mà chẳng mà chẳng ngó ngàng gì đến nó cả một lời hỏi thăm cũng không “ “Em cũng muốn lắm chứ nhưng ngại qua bây giờ mới dám vào thế tình hình anh ấy thế nào “ “Ổn rồi nó đã xuất viện sáng nay chị ở lại để thanh toán viện phí “ “Thế thì tốt quá rồi em nhẹ cả người lúc trông thấy anh ấy ở trong rừng em cứ tưởng là “ “Trông thế thôi chứ toàn vết thương vào phần mềm phải cái mất hơi nhiều máu với lại phải xét nghiệm xem có mắc bệnh dại không nên lâu” “Cậu ấy có nhắc đến em không “ “Nó nói rất nhiều về em nhưng không phải là trách móc mà là nhung nhớ “ “Chị cứ đùa làm gì có chuyện đó “ “Đừng giấu nữa Páo nó nói hết chuyện của hai người với chị rồi “ Phương hạ thấp giọng vừa nói vừa nhìn xung quang mặc dù lúc này sân bệnh viên không có một bóng người nào “Em tưởng chị tin vào chuyên em bị bầy sói tấn công trong rừng à còn con Phốc nữa chứ làm sao chị có thể không nhận ra dù nó bị bắn nát đầu .Chỉ cần nhìn thấy con chó ấy là chị có thể suy ra mọi chuyện “ Lan Anh cảm thấy mình như bị lột trần ra trước đám đông cô ngượng ngùng cúi mặt xuống lí nhí nói điều gì đó .Phương ôm nhẹ vai Lan Anh thì thầm “Em đừng lo lắng chị sẽ không nói với ai đâu ” “Em cảm ơn chị thôi em về “ “Em có việc bận à “ “Không em định đến nhà Páo để cảm ơn cậu ấy tiện thể biếu cậu ấy một ít tiền để bồi dưỡng” “Ấy chết đừng đến bác sỹ dặn nó phải kiêng cữ không được cử đông mạnh em mà đến thì ..” “Chị trêu em rồi “ “Không đâu nói thật đấy thôi ở lại đi tí nữa chị dẫn đi chỗ này vui lắm hơn hẳn thằng bé đó “ “Chỗ nào thế ạ” “Bí mật thôi đến giờ rồi để chị đi thanh toán viện phí sau đó mình cùng đi” “Chị để em thanh toán cho em cũng mang theo tiền “ “Thôi cứ để chị quen thủ tục em mới đến còn bỡ ngỡ ra cửa đợi chị em à mà em đi gì đến đây thế “ “Em đi xe ôm sao thế ạ” “Tốt quá rồi để chị sẽ đèo em ,đỡ lo khoản xe cộ”“Lúc mới anh ấy mới mật chị cũng buồn lắm không có người bầu bạn lại còn cái khoản tình dục nữa chứ phụ nữ hồi xuân thì khiếp lắm .Cái xó rừng này vẫn còn cổ hủ lắm chả thằng đàn ông dám lại gần chị cả chúng nó bảo cô này có tướng sát chồng đừng có mà giây vào mất mạng có ngày .Lấy mình thì không nói nhưng qua đêm với nhau một tối cũng không đứa nào dám một lũ thỏ đế bình thường thấy gái sáng mắt cả lũ thế mà đụng chuyện chạy sạch.Páo là người đầu tiên không sợ dám ngủ với chị thành ra chị quý nó lắm “ “Chúng mình đi đâu đây hả chị” “Đến chỗ lão Sáu” “Lão Sáu à” “Lão này sống một mình trong rừng ít giao tiếp với mọi người chị gặp lần đi công tác mới đây lão này được lắm ,thú thực với em chứ tính chị hay thích đổi vị thích thằng bé thật nhưng chơi mãi cũng chán bèn tìm thử đồ tốt hơn “ “Lão này có được không “ “Góa vợ lâu rồi ghê phải biết chị mới chỉ gặp lão một lần sau đó cạch luôn không dám tới nữa đấy ” “Người kinh nghiệm như chị mà phải sợ lão đấy à “ “Cứ gặp lão ấy đi rồi em sẽ không cười nổi nữa đâu lão ấy trông hơi già một chút nhưng khỏe kinh người lâu ngày không gần đàn bà nên càng hăng .Cái lần đi công tác ngang qua đấy chị bị lão lôi vào lều bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy kinh ,suốt ngày đêm luôn em ạ cu lão lại to nên càng mệt .Lúc lão thả mình ra về nhà mất mấy hôm mới lại người “ “Thế sao bây giờ chị còn tới đó làm gì “ “Lúc trước khác bây giờ khác bây giờ có cả em nữa thì sợ gì chẳng le hai chi em mình không ăn nổi lão sao” “Chị đừng có kéo em vào chuyện này ,em chịu thôi người ta mà biết thì chết “ “Đừng có lo chuyện đó lão này cả đời sống trong rừng rú gặp ai mà kể hơn nữa chị lão còn chẳng biết huống chi em hay là sợ thì cứ nói thẳng ra rồi chị đưa về không phải đi gặp lão Sáu nữa “ Câu nói này đánh trúng vào điểm yếu Lan Anh cô không phải là loại người dâm đãng dễ dàng trao thân nhưng lại là người cao ngạo hiếu thắng không muốn người khác coi thường mình ,không cần suy nghĩ Lan Anh đáp luôn “Được rồi chị đưa em đến đó đi xen mặt mũi lão ta như thế nào “ “Sắp đến rồi đây nhưng chỗ này phải đi bộ xe máy không lên được”Hai chị em thay nhau dắt tha lôi chiếc xe máy lên những chỗ dốc ngược ở đây làm gì có chỗ mà gửi xe dể lại nhỡ mất thì sao , Phương bảo cứ khóa xe rồi quẳng vào bụi cây lúc về lấy nhưng Lan Anh không yên tâm cô bảo thế thì khác gì mang của đi biếu ,cái xe cả chục triệu chứ ít ỏi gì (Xe tàu rồi xe này thì mới chục triệu chứ phải cái @ xem bố bảo cũng chả dám để đấy) Đường đi cũng chả phải là xa nhưng phải kèm theo chiếc xe nên cứ dài ra vô tận Lan Anh vừa thở vừa nói “Bây giờ em mới hiểu chị sợ gặp lão ấy rồi chỉ đi thế này thôi đã hết hơi còn nói gì đến chuyện ấy nữa nhỉ” “Hi hi cứ cười đi nhưng nhớ giữ sức đấy em còn cần đến nó nhiều còn trêu chị nữa thì lúc dến đấy chị sẽ bỏ về mặc em một mình với lão Sáu đấy “ “À mà từ nãy đến giờ em vẫn không biết lão này là người Kinh hay người dân tộc tên thì giống người Kinh nhưng sao lại sống trong rừng như người dân tộc thiểu sô thế hả chị” “Nghe nói lão này là người Kinh phạm tội gì đó trốn lên đây đấy nagyf tước lão ở ngay dưới thị xã “ “Nhưng sao công an không bắt lão ta chỗ lão đấy trốn đâu có kín đáo gì chị cũng biết cơ mà “ “Thế mới thành truyện nghe đâu lão bị oan người khác mới là kẻ chủ mưu tay này chỉ là thằng được thuê thực hiện thôi mà cũng chưa ra tay nên mọi việc rồi cũng qua “ “Thế gã này được thuê làm gì hả chị “ ”Chị cũng không biết nhưng nghe nói cũng ghê lắm ,cướp của giết người gì đó “ “Ai thuê hả chị” “Chuyện này nói ra em không tin đâu hình như là chồng của chính nạn nhân đấy “ “Sao lại như thế em không hiểu gì cả “ “Đơn giản thế mà cũng không hiểu chồng thê người giết vợ ấy mà “ “Thế bà vợ sao rồi “ “Chết rồi” ”Chết ư có phải là ..” “Không phải do lão Sáu lúc đấy lão còn đang ở trong tù bị tạm giam mà ,bà vợ ấy chết vì bệnh một thời gian sau đó nghe nói vì buồn bực” ”Còn ông chồng thì sao “ “Chả sao sất không đủ bằng chứng mà lão ấy vẫn sống nhăn răng ra ở dưới thị trấn kia kìa “ “Tình tiết hay đấy có khi em làm được một bài phóng sự về chuyện này cũng nên ẫy chứ “