VN88 VN88

Anh ơi anh địt đã quá, anh nắc mạnh dữ tê lồn em quá

Đang nằm phê phê ngỏng ngọn “nhất dương chỉ” cho em “chuốt viết chì”, cái đít to bè hạ mạnh xuống cái ạch làm thằng Tòng muốn tắt thở, chưa kịp thở lấy hơi thì “cái đồ chuốt” đã ngặm “cây bút chì” của Tòng liên tục chuốt lên chuốt xuống dồn dập. Vài mươi giây sau, thằng Tòng mới tỉnh hồn, quen dần với sức nặng của cái đít to bè đầy mở, đầu óc trở về với thực tại, nó nhớ đít con Hân thon gọn chứ đâu có tè bè vầy nè, còn hai cái đùi nữa, nó trắng nỏn dài muột thon thả chứ đâu bự dữ vậy, thằng Tòng mở miệng nói đứt đoạn theo nhịp lên xuống của “cái đồ chuốt”:
– Hân … Hân … em … em …
– Em làm sao anh ?

Tiếng con Hân dịu ngọt vọng lại từ hướng cái ghế bành trong phòng làm Tòng sực tỉnh, nó hoảng hồn:
– Em ở đâu vậy ?
– Em ngồi đây đợi tới phiên mình nè.

“Tới phiên” … chết cha mình rồi, thằng Tòng đau khổ.
– Vậy ai đang chơi anh đây ?
– Bạn em chứ ai, anh ráng chìu nó à nha, anh mà “ra” trước nó là chết với em.

Tiếng con Hân vẫn ngọt lịm, nhưng giờ đây sao nghe sắc cạnh quá làm thằng Tòng lo lắng, kệ mẹ nó, con nào thì con, có đồ chơi là được rồi. Nghĩ vậy, nó nó nằm yên thụ hưởng sự khít khao của “cái đồ chuốt” đang đang bồng bềnh trên háng nó, mập mạp mà cũng “bót” quá ha, hổng biết hình dạng nó ra sao nữa. Hơn mười phút, thằng Tòng vận công gồng cu ứng chiến thì cuộc chiến tàn, con nhỏ phía trên thua trước, gục mình ngã đè cặp vú bành ki xuống đầu làm nó muốn ngẹt thở. Rồi tấm khăn đen che mặt được cởi ra, Tòng chớp mắt vài cái định thần mới nhìn rỏ, nó hết hồn hết vía.

Ngồi trên mình nó đang thở hổn hển là một con nhỏ mập xập chuồng heo, mập hết biết, như một bao gạo chỉ xanh, cặp vú chảy dài còn chừng nữa tấc là tới rún, mặt tròn đọng mở như cái bánh bao, đang nhìn nó cười cười. Xung quanh đứng ngồi một bầy con gái lớn nhỏ mập ốm đủ hết, đứa nào cũng chỉ có bộ đồ lót trên người, có đứa còn trần như nhộng, còn con Hân ngồi dựa ngửa trần truồng trên chiếc ghế bành trên tay cầm cây thước nhỏ. Đứng dậy bước tới giường, khoác tay cho con bạn bước xuống, ngồi nghiêng bên mép, con Hân cầm cây thước khuều khuều thằng nhỏ, nhìn Tòng cười tươi tắn:
– Hôm nay em cho anh chơi “lồn chùa” đã luôn nghen.

Nó gằn mạnh ở hai chữ “lồn chùa”, nhưng lúc này thằng Tòng đâu có hiểu ý? bữa nay đúng là “trời hại người gian” như mình, nhưng nó cũng ráng sừng cổ ra điệu ngon lành.
– Hổng thèm chơi, rồi làm gì được tui.
– Anh hổng chơi cũng được, em đánh gảy cây thước này rồi thả anh ra.

Giọng con nhỏ vẫn dịu dàng ấp áp, mày lấy củi tạ uýnh tao cũng hổng chết chứ sá gì cây thước có chút xíu mà cũng đem ra nhát ma, định mở miệng nói nhưng nhìn nụ cười bí hiễm gian ác của con Hân, nó giật mình, chẳng lẽ nó …, nhìn tay con nhỏ cầm thước vẩn tiếp tục khều khều …, thằng Tòng giựt bắn người, sợ muốn té đái.
– Ê … ê … chẳng lẽ em định …
– À há.

Con Hân gật đầu, miệng vẫn tủm tỉm cười.
– Vậy anh chịu thứ nào, “lồn chùa” của em với đám bạn, hay cây thước nhỏ xíu này.

Đến nước này thằng Tòng còn biết chọn gì nữa, nó ráng gượng cười, một nụ cười nịnh đầm:
– Em đẹp như vậy, anh có lỏng gối tối nay cũng ráng chìu em tới mức luôn.
– Bữa nay em thua cá độ với tụi nó rồi, anh phải phục vụ xong hết tụi nó mới tới phiên em.

Ôm thằng Tòng, hôn lên môi cái chụt, Hân lấy lòng:
– Anh khát nước rồi phải hông, em lấy nước cho anh uống rồi tụi mình bắt đầu cuộc chơi, đừng có bỏ chạy mà biết tay em đó.

VN88

Viết một bình luận