Biết mình bị gạt nhưng thằng Tài cũng bật cười, nó cảm thấy thích bà chị này rồi, bả có vẻ hiền lành và chân thật quá.
– Chị Xuyến lên Sài Gòn lâu chưa ?
– Gần hai năm rồi em.
– Quê chị ở đâu vậy ?
– Ở tuốt Sa Đéc á.
– Sao mà chị lặn lội lên tới trên này lận, gia đình chị còn ở Sa Đéc hông, hay cùng với chị lên hết trên này ?
– Ba má chị chết sớm, chị còn một bà chị ở dưới quê.
Nhìn nét thư sinh ngơ ngáo của thằng Tài, Xuyến chợt tủi phận mình, chỉ cách có mấy năm thôi mà từ một cô gái quê khờ khạo nó biến thành một con vũ nữ sương gió dạn dầy. Nằm gối đầu vô ngực thằng bé, Xuyến tâm sự:
– Tại cuộc đời đưa đẩy chị tới đây thôi, cũng tại con chuột mà ra tất cả.
– Tại con chuột ?
Tại con chuột chết bầm, tại con chuột mắc gió mắc toi …
… Xuyến quăng nồi cơm, ù té chạy lên nhà trên, ngoái cổ lại nó cũng còn thấy con chuột rượt theo. Hồi trưa thấy con chuột bự trong bồ lúa Xuyến lượm khúc cây chọi trúng nó cái bịch, tưởng là chết rồi, định chút nữa anh Hai ngủ trưa dậy Xuyến nhờ bắt dùm vì Xuyến sợ chuột lắm. Ai ngờ vừa vo gạo nấu cơm thì thấy nó lú đầu từ trong ngách bếp nhìn Xuyến như căm thù lắm vậy, con chuột bự chảng no tròn, râu của nó cong queo chỉa chỉa ra phía trước nhìn Xuyến chít chít kêu. Đuổi vài lần nó không chịu chạy như loại chuột thường là Xuyến hết hồn, trong cái đầu giàu tưởng tượng của nó, Xuyến cho là đang gặp con chuột đã thành tinh, đang kiếm Xuyến để trả thù, sợ quá nên nó chạy lên nhà trên kiếm anh Hai cầu cứu.
Tông cửa vô phòng Xuyến nhảy vọt lên bộ ván ngồi chồm lên mình ông anh rể ngoái đầu nhìn ra cửa, con chuột cũng rượt theo tới nơi, nó đang ở trên cái ghế chồm chồm hai chân trước lên kêu chít chít như sắp sửa hô biến hóa phép để trả thù. Sợ quá Xuyến nằm sát xuống ôm cứng ông anh rể, miệng la oai oải:
– Anh Hai, anh Hai thức dậy.
Đang thiu thiu ngủ trưa, vừa mơ mơ màng màng, thằng anh vợ thấy có vật gì nặng quằng đè lên bụng, rồi ôm nó chặt cứng. Chưa kịp hoàn hồn tỉnh giấc, nó đã nghe tiếng ai la hoảng như đang cháy nhà, hoảng hồn nó tỉnh giấc mộng Nam Kha.
– Gì, … gì, … gì đó.
– Chuột … chuột … con chuột thành tinh, anh Hai cứu em.
Giờ thì nó biết con em vợ đang ôm mình cứng ngắt, nghe không phải cháy nhà là nó yên tâm, phán đoán tình thế.
– Chuột gì, … ở đâu ?
– Đó … đó … nó ở trên ghế kìa.
Ngoái đầu nhìn, thấy con chuột trên ghế thì thằng anh rể hiểu chuyện. Nó vòng tay đặt lên đít con em vợ bóp chặt kéo ghì xuống bụng, rồi nó mới buông ra, hai tay xoa nắn bóp bóp nhẹ nhàng từ tốn.
– Em nằm yên, đừng nhúc nhích, coi chừng nó thấy, mắt chuột không có nhìn xa, không động đậy nó không nhìn thấy em đâu.
– Dạ … dạ …
Hồi nãy đang nằm mơ thấy mình đang chơi con em vợ, bây giờ vừa mở mắt cục mở đang dâng trước miệng mèo, một tay thằng anh rể lòn vô trong cái quần thun thọt sâu xuống phía dưới, tay kia đưa lên kéo đầu con em vợ sát xuống hun hít chiếc má mịn màng đầy lông măng, ngón tay vừa đụng chùm lông là nó lấn tới cho ngón giữa cạ cạ hai mép lồn, mò mẫn trong âm u ngón tay nó khều khều cái hột nhột, hồi lâu thấy ướt át nó mới cho ngón giữa vào cái lỗ hẹp, móc móc thụt thụt ra vô. Thấy con em vợ run rẩy từng hồi, hơi thở dồn dập, mà miệng vẫn im re vì sợ chuột, thằng anh rể thủ thỉ:
– Để anh xoay mình lại, nằm đè lên trên, nó có phóng tới cắn em anh còn đỡ được.
Nó chồm dậy, xoay mình lật ngửa Xuyến ra, một tay nó ôm đầu hun hít, tay kia nó lòn vô trong quần, móc lồn thoải mái hơn lúc nảy. Đợi con em vợ phê phê quên hết sự đời, một tay vẫn tiếp tục móc, nó ngồi dậy kéo quần con nhỏ xuống. Rồi ngồi chàng hảng giữa cái háng đang dang rộng của con nhỏ, một tay nó móc hột le, tay kia thụt ra thụt vô liên hồi cái lồn con em vợ.
Lúc Xuyến tỉnh hồn quên con chuột, cả người nó đã bị ngón tay thằng anh vợ điều khiển, muốn vùng dậy chạy mà không có hơi, muốn kêu anh Hai dừng lại mà nó không đành. Khoái cảm mỗi lúc dâng cao theo từng cái thụt, nó chịu không thấu, đưa hai tay xuống nắm chặt tay thằng anh rể, miệng rên thổn thển:
– Anh … anh … đừng … đừng anh Hai.
– Đừng … đừng cái gì hả em ?
Tay trái chịu chặt tay con em vợ, tay phải nó thọt sâu hơn một chút, thằng anh rể vừa hỏi vừa chọc.
– Đừng … đừng … đừng thọt nữa anh, em chịu hết nổi rồi.
– Ừ, đừng thì đừng.