Tôi ngồi xuống chiếc xa lông, đối diện người tình…không phải, là người anh kết nghiã mới đúng, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt mình, lạnh ngắt vì mưa. Tôi vân vê tấm giấy ghi địa chỉ nhoè nhoẹt nước. “P ghi cho em cái điạ chỉ này mấy năm về trước, may mà còn tìm ra…”. “Anh khá chứ” tôi đưa mắt nhìn quanh căn nhà tiện nghi đầy đủ “ừ khá…” anh trả lời “còn em?”
Em em ra sao? chính tôi cũng tự hỏi mình, mười năm dài đăng đẳng, không, không phải, mười năm thật ngắn vô cùng, thoáng một cái, tôi trở thành già nua, lỗi thời, anh trở thành một người đàn ông bề thế, vợ đẹp con khôn. Lá thư vĩnh biệt ngày nào anh viết, giờ đây đã nhoè lệ, mà tôi cứ ngỡ như mới hôm qua, hôm kia, hay chỉ cách đây một đôi tháng là cùng. tôi bất giác buông một câu dư thừa “mười năm rồi sao?”
Anh tránh nhìn thẳng vào tôi, anh sợ phải nhìn đôi mắt tôi đẫm ướt, anh sợ ăn năn, như anh lúc nào vẫn thế, và tôi cũng không muốn cho anh phải ăn năn, nên nở một nụ cười vờ vịt “em cũng khá…”
“Chị ở lại dùng cơm” lại tiếng người đàn bà hiếu khách nài nỉ. “Không chị đã ăn ngoaì phố rồi” tôi nói dối.” Chị ghé lại thăm vợ chồng em một chút là phải đi ngaỵ” Tôi cũng lại nói dốị “Trời mưa như thế này” người đàn bà băn khoăn, “hay chị ở lại chờ mưa tạnh hẳn…”. Tôi định gọi taxi, người đàn bà giục chồng, “anh, anh đưa chị ấy về đi, trời mưa như trút nước…taxi nó cũng chẳng chạy đâu”
Chúng tôi ra xe, anh nhìn tôi ái ngại “em chỉ một mình thôi sao?”. “Phải, em một mình” giọng tôi cay đắng, rồi lại chuyển sang đùa “đâu có ai thèm em, cả anh cũng đâu thèm em có đúng không nè.” Anh tảng lờ, hỏi tôi một vài chuyện linh tinh, không ăn nhập gì với thưc. tại, tôi nhắc lại vài kỷ niệm cũ, và tiếng anh thở dài…”Em ở trong này, tôi đưa tay chỉ căn nhà lầu mơ mịt dưới mưa, em còn ở đây đến một tuần nữa”.
“Y…” anh hốt hoảng gọi tên tôi, choàng tay ôm chầm lấy tôi như sợ tôi cơ hồ vuột mất “hãy tha lỗi cho anh những gì anh đã làm không phải…” “tha lỗi cho anh ? tại sao phải tha lỗi cho anh, khi anh hết yêu một người thì anh lại có lỗi gì ?” tâm can tôi thét gào như thế nhưng cổ họng tôi lại im lìm không thốt ra được lời nào, và giòng nước mắt chờ đợi từ lâu, giờ đây như được phép, tuôn ra xối xả.
MƯỜI NĂM TRƯỚC
Tôi đến căn gác nơi anh ở vào cuối tuần lúc nào cũng thế, bề ngoài ăn mặc xoàng xỉnh nhưng bên trong, những chiếc nịt vú, những chiếc quần lót được tôi chọn lựa thật kỹ. “Có lúc anh đuà, em đến với anh không cần phải mặt đồ lót, hiểu chưa ?” và tôi lắc đầu nguây nguẩy, “không, em thích chính tay anh cởi chúng ra, như là anh giải thoát nổi nóng lòng thèm muốn của em ra vậy.”
Chúng tôi ôm nhau nằm xuống chiếc giường cá nhân của anh. Ðôi tay anh bắt đầu sờ soạn, nắn bóp. Vú em đẹp quá, anh thì thào rên rỉ trong hơi thở nóng hổi , tay kéo chiếc nịt vú của tôi xuống, chạm đôi môi nóng bỏng thèm khát của anh vào đó. Anh bú vú tôi một cách tham lam, ham hố, cái lưỡi nhám quấn lấy núm vú tôi đỏ hồng, còn một tay thì quấn quít xoa nắn vú bên kia. Nhiều lúc anh ham quá bú thật mạnh như muốn nuốt chửng bầu vú tôi vào cuống họng, và tôi nhăn mặt bảo, “vú em làm gì có sữa mà anh bú dữ vậy”. Anh vội vàng xinh lỗi, lại bú liếm, xoa nắn một cách nhẹ nhàng khiến tôi đủ mê ly.
Hai tay tôi lần tìm, con cu anh bây giờ đã cương cứng. chổng ngược lên phía bụng, như muốn lòi ra ngoài thắt lưng chiếc quần tây anh đang mặc. Tôi xoa xoa dọc theo cu anh, miệng hỏi đuà, cu anh bây giờ đã to chưa, và anh đáp một cách thật thà, to, tôi lại hỏi anh có nứng không, anh trả lời là nứng, và tôi lại hỏi gặng, anh nứng dữ chưa, anh đáp là anh đã nứng quá rồi. Rồi tôi hỏi linh tinh những câu như anh có muốn đụ không, khi anh trả lời là anh muốn đụ thì lại hỏi anh muốn đụ ai, và tất nhiên là anh nói anh chỉ muốn đụ một mình tôi mà thôi.
Anh tuột chiếc quần lót bé xíu đã ướt nhẹp từ lâu của tôi ra, cười một cách mừng rỡ “em ướt quá!”. Anh lúc nào cũng vậy, hễ thấy lồn tôi ướt là như mừng lắm. Anh đút một ngón tay vào đó, thấm lấy nước nhờn của tôi rồi xoa xoa lên hột le làm cho tôi một cảm giác nứng thật dễ chịu. Anh xuýt xoa, lồn em đỏ hỏn, nóng hổi hà, và tôi cười thật thích thú khi nghe anh nói như vậy.