Chị ỏn ẻn mắng yêu mà tôi thì nhột. Vậy ra tôi nhìn chị dâm đãng đến vậy sao. Đàn bà họ nhạy bén lắm, thoáng cái đã biết đàn ông có ý gì, phương chi phải nói là tôi quả thiết tha với cặp vú thây lây của chị từ sớm. Tôi tìm cớ tự bênh vực : chị nói đùa cho tôi vui, chứ tôi thấy mỗi lần chị nhờ anh gãi lưng hộ, anh vẫn thừa cơ bóp vú chị ngang nhiên, chị có vẻ cũng da diết đấy chứ.
Chị cãi lại : vú giới nữ, người nào chả phản ứng nhanh, nó mềm song có hơi hướm mấy anh là nó săn lại liền. Nhưng anh ấy nhậu như hũ chìm, còn biết đâu là nghệ thuật măn vê vú vợ. Ảnh rờ rờ tí chút là buông ra, làm em đang nao nức, trở thành xẹp như bánh xe cán phải đinh. Còn anh rờ mà vê hai cái núm, lại tha lên cái quầng làm em điếng cũng phải. Tôi nghe chị thố lộ thiệt tình nên cũng hãnh diện. Tôi lấy bàn tay còn lại xoa tròn lên vùng bụng chị, xoa ngang lại xoa dọc, xoa lên lại xoa xuống, giáp tiếp đến chỗ trũng giữa hai vú. Chị rít kẽ răng như cắn phải ớt hiểm, kêu rích rích như dế trong hang. Tôi cũng nôn nên xoa ào ào. Chị lãng đãng tâm hồn, dịu nhĩu, buông thả người, hơi bật ngửa ra. Chao ôi, hai vú nhỉnh lên mời mọc, vươn cao như tháp bút. Không muốn vê cũng phải vê. Sữa ọc ra không kịp giữ, nhễu xuống quần chị.
Tôi tiếc rẻ nên dò ý chị : sữa chảy trào uổng quá, hay để tôi ngậm bú cho nó giảm bớt đi. Chị ư ư, chả biết ưng hay không. Tôi cũng không lặp lại lời đề nghị, mà lần khân thọc bàn tay vào lưng quần tìm chỗ lông xoăn mà rờ. Chị co người, kẹp háng, đánh bài lơ. Chị nói lẩy bẩy : ủa sao đang đòi việc này chưa xong đã lấn sang việc khác. Tôi đâm bối rối, cái gì cũng muốn. Nhưng chị đã chọn cho tôi bú thì tôi làm cái đã, kẻo trái ý, chị lại đổ quạu. Tôi rút bàn tay ở trong quần chị ra, đẩy chị dựa lưng vào tường, tôi chuyển ra phía trước, nghiêng đầu ngang tầm vú và thè lưỡi liếm lên cái đầu vú ướt sữa.
Cái vị oi oi của mùi sữa chua và nhạt làm tôi phấn khích. Tôi há to miệng mút cái đầu vú vào giữa hai môi, bặp bặp cho cả quầng chui đầy kín thì bắt đầu nút. Vú chị căng, lớn, sữa lại nhiều nên tôi bú quá sướng. Chị thở dập dềnh cả ngực, tôi bợ ôm cả hai bầu mà mút ọp ọp. Chị hót như khen tôi : anh bú ngon lành quá, giống thằng cún nhà em. Có điều nó bú thì chỉ bú thôi, còn anh ngậm đầy miệng, mà hai tay còn vò, còn bóp, làm em thốn tệ mạng. Tôi giả bộ y y cho giống thằng nhóc. Chị bị tôi bú đã nhột nên lợn cợn, phải vịn tay vào tường mới trụ vững. Tôi càng bú càng lôi vú chị ra thiệt dài, chẳng mấy chốc vú xẹp thu gọn lại. Chị phải bảo : anh chuyển sang bú vú kia đi, để sữa sản ra đều, không vú em bị lệch, bên to bên nhỏ mất.
Tôi ngoan ngoãn làm theo lời chị vì còn gì bằng được mút cả hai vú liền khi. Tôi sướng nên rục rịch người hoài. Tôi vê đầu vú thì nó mọng lên đều đều mới chết. Buổi bú thép của tôi xem ra khá lâu, chị ọp ẹp cả người mà không hối tôi ngưng. Chị cà kê kể : anh ấy giá bớt uống, bú giúp để tôi khỏi bị cương sữa thì đỡ biết mấy. Đằng này ảnh mê be còn hơn mê vú vợ, nhiều khi tôi cũng tủi trong lòng. Không ngờ chị có tâm sự thầm kín như vậy, tôi đắn đo một lúc mới ké né đề nghị : hay là thế này, khi nào chị bị cương sữa nhức thì có thể nhờ tôi.
Chị hỏi quặt lại : nhưng ảnh lù lù ở nhà thì nhờ anh cách nào, rủi ảnh ghen nghi thì om sòm nhà cửa. Tôi đâm sáng suốt ngang : tưởng gì, mấy cha hũ chìm thì khi quắc cần câu chỉ biết ngáo, chớ mở mắt gì nổi mà chị sợ. Ăn vụng thì phải biết chùi mép chớ, chị cứ đánh tiếng đi vắt sữa chua rồi lẻn ra tôi làm phụ cho. Chị có vẻ im im. Tôi bú chừng hai vú đều xẹp thì chị lưu ý : thôi bú vậy đủ rồi, anh nút mạnh em mệt quá, để em nghỉ một lúc cho sữa tạo lại, còn thằng nhóc phải có cái bầu cho nó ngậm, hổng lẽ bỏ nó đói. Tôi lí nhí cám ơn, chị bảo : ơn với nghĩa gì, tôi mang ơn anh mới đúng, nhờ anh sờ và bú, tôi mới biết thiên chức của người làm mẹ sâu nặng thế nào. Chớ hồi nào tôi vẫn nghĩ vú đàn bà là để chồng nựng và nuôi con thôi, chớ đâu biết là nó cũng tác dụng trong đời sống hạnh phúc như thế. Hèn chi, lắm bà được bú vú một lần thì cứ muốn được ngậm nút hoài.
Tôi lăng xăng xếp chỗ cho chị nằm nghỉ. Chị vơ tay định gài hai vạt áo lại, tôi phụng phịu như trẻ nít : nhà có ai đâu mà chị ké né, cứ để cho thoáng và (tôi ậm ừ) để cho tôi nhìn một tí cho bõ những ngày thèm. Chị nguýt tôi như lưỡi dao lam mới lấy ra còn sắc lẻm, nhưng cũng để nguyên vạt áo như cũ, rồi phàn nàn : đàn ông thỉệt kỳ, bóp bú đã, còn năn nỉ xin nhìn thêm. Bất quá vú mớm phụ nữ cũng chỉ là cái túi da bọc ngoài, lõng bõng gân với mỡ và chút nước lền lền, vậy mà các ông mê gì mê dữ. Tôi bật cười trừ.
Chị nằm xoải người, ngực áo mở thênh thang, hai vú đã cạn sữa mà còn vun ngỏng lên mới lạ. Cái núm bị ngậm và vê chưa kịp hạ thun lại nên nhót trông tựa quả nho đỏ, chỗ quầng vú còn lam nham nước miếng của tôi làm mấy hạt thịt nổi lên rõ rệt. Tôi không muốn khen cũng phải khen : vú chị (tôi thích gọi chị như thế này để tỏ là tôi không có ý tơ hào muốn chiếm đoạt chị khỏi tay anh) đẹp quá. Sau này tôi lấy vợ, phải kén người nào có cặp vú to và xinh như chị. Chị có vẻ hài lòng. Tôi nhóp nhép cái miệng làm chị phải lảng quay đi.
Một lát thì chị lim dim đi vào giấc ngủ. Tôi kéo cái ghế ngồi xuống cạnh bên giường, vẫn say sưa ngắm hai vú chị nhấp nhô lên xuống. Bữa đó tụi tôi ăn mì gói vì chẳng ai nhớ ra là chưa nấu cơm, mà bụng thì đói cào đói cấu.
Thấy chị lăn ra ngủ ngon lành sau khi bị tôi phá phách, tôi đâm thương nên để chị chìm sâu vào giấc nồng. Tôi đóng vai một tay ngồi canh người bệnh trong nhà thương. Chị ngủ một lúc khá lâu thì tỉnh dây, thấy tôi ngồi chong ngóc canh, chị hỏi lửng lơ : ủa thế ra em ngủ say vậy à. Tôi gật đầu.
Chị nũng nịu có vẻ trách : tại anh hết trơn, vằn vật em làm em túy lúy như uống phải rượu mạnh. Tôi cãi lại : còn say hơn uống rượu là khác, men tình yêu làm người ta ngây ngất chết đi được mà. Rôi tôi vơ quàng vào khen tưới xượi : ấy say lại càng đẹp mới chết người.
Chợt nhận ra hai vạt áo vẫn còn để lỏng le và hai bầu vú còn nguyên xi trĩu nặng, chị hỏi ướm : sao, nhìn đã đời con mắt chưa, hay là còn tiếc rẻ. Vú đàn bà thì đẹp nỗi gì mà anh mê mết bằng chết vậy, hổng hiểu. Giá vú con gái cũng đành, đằng này anh tương tư cái vú nuôi con sữa chảy lùng nhùng thì thiệt lạ.
Tôi bắt trớn đía cật lực : đàn bà sao biết được vú mình đẹp hay không, cũng như đàn ông tụi tui dòm nhau thấy một khúc lủng lẳng gớm òm, thế nhưng các bà thì khen lấy khen để. Họa chăng chỉ có con mắt tụi tui mới nhìn thấu đáo và đánh giá chắc ăn vú bà nào đẹp xấu ra sao.
Chị có vẻ khoái, nhưng còn giả vờ uốn éo : anh nói thế chớ, vú tui mà đẹp nỗi gì. Nếu đẹp thì anh nhà tui đã không xẻn lẻn rờ vô cái rẹt rôi ngán, lo nhấc cái ly uống đã thì thôi. Tôi khăng khăng : tại mấy cha lưu linh, cha nào cũng mê be nên bỏ lơi vợ nhà, vậy chớ ghen phải biết, ai rục rịch cua vợ là mấy ổng nổi tam bành. Huống chi ảnh mà bắt gặp tôi măn và bú vú chị như hồi nãy, chắc lụi cho mấy dao chết tốt.
Chị rùng mình la : khiếp, anh nói tỉnh bơ, nghe ghê cả người. Phỉ phui anh nói bậy. Mắc gì anh bặm trợn để ảnh thấy. Thế là thế nào ? Chẳng lẽ chị đang vẽ đường cho tôi lách, hầu nựng chị liên tục sao. Tôi thả nhóng lưỡi câu : chị nói vậy là sao, nói thiệt tui dòm vú chị mê bằng chêt, tui ngán ảnh thôi, chớ chị mà cho thì tui rờ bóp hoài cũng hổng ngán. Chị háy tôi một cái, bề ngoài tưởng là giận mà bên trong lại mơ hồ : ở đó mà ham.
Tôi trở lại bộ điệu đứng đắn gạ chị : tui nói đúng theo tim tui, rủi mai sau chị giận ảnh bỏ đi, tui dám rước liền một khi đâu có ngán. Đói mấy mà ngậm cái vú chị cũng sống đời, đó là tui chưa hề biết thứ khác, chớ chị mà cho tui thưởng thức chút xíu luôn thì chết tui cũng đeo cứng ngắc hổng buông.
Chị rùng mình nói lảng : thôi đi cha nội, mới dợt sơ ngậm cái vú mà tui đã chết lên chết xuống, giờ còn đòi cái đó nữa. Đàn ông thiệt được voi đòi tiên, luôn muốn lấn tới. Tôi cũng lượn lờ vun vô lời chị : cho hay không thì tui cũng thấy rồi. Chẳng qua là muốn tận mặt dòm để thấy rõ thôi.
Chị xẻn lẻn hết sức ngạc nhiên, sửng sốt hỏi dồn : thiệt hôn, thấy hồi nào. Tôi rành mạch kể ráo : hai ông bà thiệt ẩu tả, vợ chồng thì phải ăn nằm, nhưng khi xong thì cũng làm ơn đậy che một chút. Nhà có tui độc thân mà quất nhau xong ông bà cứ để y như A Dong và E Và thì biểu tui nhắm mắt sao được. Nói nào ngay, tui hổng dè chị có mâm xôi và hũ mắm tuyệt đẹp như vậy. Hai ông bà xài nhau xong, keo nhớt bám đầy, tui nghĩ đang có hũ mật bày bán ở đó. Tui thiệt muốn nhào vô sờ cho sướng, nhưng tôi e bà giựt mình la hoảng, ổng phang cho một cây thì tui xí lắc léo cái chắc.
Chị lẩm bẩm rủa : thằng cha mắc dịch, tui biểu khoan khoan mà chả say đè đại, làm tui mệt muốn xỉu. Tui biểu chả gom ba mớ quần áo phủ cho tui, ai dè chả lăn quay ra ngáo, bể dĩa hết. mà anh đi đâu ban đêm để nhìn ba chuyện kỳ cục vậy. Tôi gãi đầu gãi tai : thì hai ông bà úm nhau ồn ào quá, tui làm sao ngủ ngáy được, sanh ra đái rắt, lọp ngọp đi sau hoài.
Chị giặm chưn giặm tay, thiếu điều muốn bứt luôn tóc, than : trời ơi, ảnh hại tui, ai đời để vợ mình khoe tùm lum cho thiên hạ dòm thấy. Tôi chỉnh lại cho sát : hổng có thiên hạ nào vô đây, chỉ có mình tui thôi mà. Chị lẫy luôn với tôi : một mình dòm đã chết đời tui rồi, biểu bàn dân thiên hạ dòm nữa thì có nước tui chết cho rảnh.
Tôi an ủi chị : đừng giận ảnh mà chị. Tui mà có bà vợ như chị, chắc tui cũng quên tùm lum. Có được bình dầu thơm để không cũng uổng, lăn vô đêm bảy ngày ba, vào ra hổng kể thì mụ nội tui cũng lờ mắt, chớ đừng nói là tui. Chị có vẻ tò mò gặn hỏi : vậy nói thiệt đi anh thấy những gì.
Tôi phải làng xàng, đánh một vòng thiệt rộng để chị khỏi mắc cỡ : ờ ờ, thì hai ông bà đã điếu nằm gác chưn lên nhau ngủ một cục, cái mà tui thấy không ngoài bộ chày cối của hai người, nhưng cái chày thì tà đầu rồi, còn cái cối thì dính tèm lem bột nhựa trắng keo.
Chị đập vào vai tôi mắng : anh thiệt mắc dịch, đáng lẽ biết vậy thì lảng đi dùm tui, ai dè anh cũng lợi dụng để dòm cho sướng. Tôi băng băng chống chế : chèn đéc, đàn ông tụi tui ham thấy mẹ, rình bằng điên mà cũng khó có cái nào, đằng này chị bày ra biểu tôi gài số de, bộ chị tưởng tui là đá, là gỗ sao chớ. Chị tịt ngòi ấp úng.