Cả buổi chiều hôm đó, Hòa không thấy Mỹ bước ra khỏi phòng. Nàng dến gõ cửa gọi Mỹ. bất đắc dĩ Mỹ phải ra mở cửa. Hòa thấy hai mắt của Mỹ đỏ hoe, người xơ xác như đang lâm bệnh. Hòa hốt hoảng hỏi:
– Em làm sao vậy Mỹ?
Mỹ vẫn trả lời tỉnh bơ:
– Có sao đâu. Em vẫn bình thường mà.
Mỹ đừng có dấu chị. Có chuyện gì thì nói cho chị nghe, để coi chị có chia xẻ gì với em được không.
Mỹ trả lời lấp lững:
– Em đã nói là không có gì hết. Mà nếu có gì thì cũng không ai chia xẻ với em được đâu.
Hòa vẫn chưa thỏa mãn với câu trả lời của Mỹ. Nàng đứng nấn ná dịnh hỏi thêm thì Mỹ nói trước:
– Xin lỗi chị, trong người em không được khoẻ. Xin phép chị để em được yên ổn nghỉ ngơi.
Hòa ngỡ ngàng không biết Mỹ giận hờn vì lý do gì mà có thái độ lạnh nhạt với nàng như vậy. Không biết nói gì hơn, Hòà bước ra về phòng mình. Mỹ khép cửa lại, trở vào giường nằm suy nghĩ mông lung. Nàng không giận hờn gì Hòa hết, mà trái lại còn quí mến Hòa nữa. Nbưng kể từ lúc chứng kiến tận mắt cảnh Toàn và Thuận, em gái của Hòa âu yếm nhau trong tiệm ăn mà Mỹ tình cờ bắt gặp, thì Mỹ quá buồn khổ, bực bội với cả Hòa, người chị dâu của nàng.
Từ bấy lâu nay, hai chị em Hòa, Thuận cùng với Toàn và Mỹ là bộ bốn lúc nào cũng có nhau. Từ niềm vui cho đến nỗi buồn trong cuộc sống họ đều tâm sự, chia sẻ cùng nhau. Nay thì Hòa đã yên bề gia thất, chỉ còn lại bộ ba Thuận, Toàn và Mỹ mà thôi.
Mỹ vẫn biết là Thuận dành nhiều tình cảm với Toàn. Nhưng Mỹ tự tin là Toàn sẽ nghiêng về mình. So về nhan sắc thì bên tám lạng, bên nửa cân. Nhưng về đời sống kinh tế thì dĩ nhiên Mỹ ăn đứt. Mỹ nhiều tiền lắm bạc nên tha hồ mua sắm, chưng diện. Lúc nào trông nàng cũng trẻ trung, sang trọng. Đúng với câu nói của cổ nhân: “Người đẹp nhờ lụa, lúa tốt nhờ phân.”
Mỹ càng suy nghĩ thì vấn đề càng thêm rối nùi. Nàng để ý thấy Toàn có vẻ lo lắng, quí mến cả hai người. Toàn thì lúc nào cũng ân cần, săn sóc Thuận và Mỹ như một người anh cả lo cho hai em thì chuyện Toàn dưa Thuận đi ăn vừa rồi cũng g;iống như những lần Toàn dưa Mỹ đi ăn vậy thôi.
Vã lại, Mỹ cũng đã nhiều lần tỏ vẻ quan tâm, lo lắng cho Toàn. Thậm chí nàng đã vận động với Trung để Toàn được thăng chức, lên lương. Lẽ nào Toàn có thể gây đau khổ cho nàng dược. trong khi Toàn biết Mỹ lo cho chàng chỉ vì yêu chàng. Mỹ suy nghĩ một hồi rồi ngủ thiếp đi trong cơn mộng mị…
Thuận mở cửa cho Hòa vào. Nàng bảo chị:
– Chờ em một chút. Thay dồ xong em ra liền.
Hòa nhìn theo Thuận, trách em bằng giọng trìu mến:
– Mấy cô chưa chồng nầy điệu quá. Đi đâu một chút phải sửa soạn cả tiếng dồng hồ.
Thuận nói vọng ra:
– Thì trước khi chị đi lấy chồng, chị cũng điệu như em bây giờ vậy.
Hòa mắng yêu em:
– Thôi. . . Lẹ lẹ lên đi cô. Đừng có lý sự nữa.
Từ ngày theo chồng đến nay, Hòa ít có dịp gần gủi Thuận. Nhựng không phải là nàng không lưu ý đến em gái. Giữa nơi xứ lạ quê người, cha mẹ họ hàng không có, chỉ có hai chị em đùm bọc lẫn nhau. Làm sao nàng không thương em cho được.
Từ mấy hôm nay, thái độ khác thường của Mỹ đã làm Hòa suy nghĩ. Nàng cũng biết là Mỹ yêu Toàn. Còn chuyện Toàn yêu ai thì Hòa cũng chẳng để ý tới. Hòa âm thầm tìm hiểu. Cho đến hôm nay, màn bí mật đã hé mở. Hòa nghĩ, phải chăng Thuận và Toàn đã có tình ý gì với nhau. Chỉ có lý do đó mới làm cho Mỹ buồn khổ và lạnh lùng với nàng. Muốn tìm hiểu câu chuyện, Hòa giả vờ gọi điện thoại rủ Thuận đi mua sắm, mong điều tra ra sự thật.
Thuận bước ra dáng điệu yêu đời. nàng thật gọn gàng trong chiếc sơ mi trắng rộng, được bỏ vô trong chiếc quần jean bó sát người, phô trương cái nét đẹp của người thiếu nữ mơn mỡn xuân thì.Hòa nhìn em, nàng phải công nhận là Thuận đẹp nét đẹp không kiêu sa, đài các nhưng trông Thuận rất quyến rũ, tươi mát như một nụ hoa nở.
Thuận có mái tóc dài đen tuyền, buông xõa như dòng suối, làm nỗi bật khuôn mặt trái soan với làn da trắng hồng khoẻ mạnh. Bộ ngực to, căng cứng dưới làn vải áo mỏng manh, nhô cao để thắt lại nơi chiếc eo thon nhỏ. Chiếc mông tròn được bó chặt bởi lớp vải quần jean dầy trên đôi chân dài, tạo nên một nét ngỗ ngáo dễ thương đặc biệt của nàng. Toàn diện con người Thuận đẹp như một tác phẩm của tạo hóa.