Ba người lại cười vang lên, Tuấn lại đỏ mặt. Lần này dường như không còn chịu nổi nữa nên Tuấn dỗi, bỏ vào trong phòng đóng cửa lại.
Giang lắc đầu nói với Phi và Thanh rằng:
– Phải có cách nào để “phá trinh cụ Tuấn” mới được.
Thanh nói:
– Ai mà nghĩ được cách tức là lập công lớn đó.
Giang bỗng vỗ đùi nghe “đét” một tiếng, nói:
– Rồi! Tớ nghĩ ra được một kế rồi!
Phi và Thanh đều chăm chú nghe, cùng hỏi:
– Kế gì?
Giang kề tai từng người một nói vài câu. Cả Phi lẫn Thanh cười lên khúc khích, khen ngợi:
– Hay! Kế của bồ hay tuyệt vời!
Ba người nhìn nhau láy mắt, cố nhịn cười. Giang bước lại phòng Tuấn, tự động mở cửa, thấy bạn mình đang nằm trên giường, đắp chăn, tay ôm một quyển sách đọc như chẳng thèm để ý tới ai nữa. Giang bước tới, lấy tay kéo tung chiếc chăn ra nói:
– Dậy đi! Cứ nằm mãi đó mà ăn vạ à? Vào rửa mặt một cái cho tỉnh và cho hết giận rồi mình đi Chinatown ăn mì là vừa.
Tuấn được cái dễ giận nhưng cũng dễ nguôi. Thấy Giang đã nói vậy thì cơn giận cũng đã tan hết, liền gấp sách lại đi vào nhà tắm rửa mặt. Phi nhìn Thanh mỉm cười. Giang giơ một ngón tay lên ra hiệu cho hai người. Cả ba người sau đó cùng bụm miệng.
Sau khi Tuấn rửa mặt xong xuôi, 4 người bạn rủ nhau đi chung một xe lên phố Tàu ăn chiều. Thanh được giao trách nhiệm làm tài xế vì là người thuộc đường nhất. Mọi người đồng ý để cho Tuấn làm chủ tọa gọi các món ăn, vì là người giàu nhất trong bọn. Tuấn đề nghị:
– Bây giờ thế này nghe. Cơm trắng thì miễn phí rồi. Mỗi người gọi một món. Nếư thấy thiếu cái gì, tớ sẽ gọi thêm. Được không?
Không ai có ý kiến gì hơn. Thế là Tuấn gọi bồi bàn lại, và mọi người lần lượt gọi:
– Một đĩa mì xào dòn với thịt bò và cải làn.
– Một đĩa hủ tiếu xào đồ biển.
– Một tô canh xà lách xoong với nấm rơm.
– Một đĩa đậu hũ chưng.
Tuấn thấy hình như vẫn thiếu nên gọi thêm:
– Thêm ba cân heo quay chặt thành từng miếng nhỏ, một đĩa sứa sợi. Nhớ cho một bình trà thơm thật ngon…
Phi thấy vậy nói:
– Thôi Tuấn, nhiều quá! Làm sao mình ăn cho hết?
Thanh cười nói:
– Không! Phải để cho Tuấn ăn nhiều mới được để còn…
Thanh chưa nói dứt câu, Giang đã đưa mắt lườm lườm nên chàng ta hiểu ý, biết mình vì vui miệng mà lỡ lời, tí nữa thì để lộ bí mật. Thanh bèn im lặng không nói thêm điều gì nữa. Nhưng Thanh thỉnh thoảng vẫn để ý liếc nhìn Tuấn cười thầm. Mấy lần Tuấn bắt gặp như vậy, không nhịn được lên tiếng hỏi:
– Thanh! Hôm nay bồ làm sao vậy? Bộ tớ có gì lạ lắm hay sao mà cứ liếc tớ cười hoài vậy?
Phi nhảy vào xen lời:
– Phải chi Thanh là con gái thì chắc cũng đỡ cho bạn mình biết bao hả?
Thanh lăn ra cười. Tuấn bắt đầu thấy nóng mặt khó chịu. Giang thấy vậy phải cố đánh trống lảng, ráng cười mà pha trò để không khí bớt căng thẳng:
– Thôi, bỏ qua hết đi các bạn. Tớ chỉ thích ăn thôi. Ăn là “nhứt khoái”. Người ta vẫn nói “ăn được ngủ được là tiên” phải không?
Phi nói:
– Theo tớ thì “đụ” được mới là tiên. Mặc dù “đụ” được xếp là “tam khoái”, nhưng với tớ thì là “nhứt khoái đó”. Ba cái khoái kia thì mình nhiều lúc “bị” phải như vậy chứ không có sự chọn lựa. Chỉ có “đụ” là mình mới có thể làm theo ý được mà thôi.
Nhìn Tuấn cúi gầm xuống, mặt đỏ như gấc, ai nấy đều cười thầm. Một lát sau, các món ăn được đem ra cùng với một bình trà thơm. Thế là 4 người cùng nhau ăn uống thật ngon lành. Chẳng mấy chốc đĩa nào đĩa nấy đã sạch trơn. Tuấn mau mắn đứng dậy ra trả tiền. Mọi người cũng không ai cản, để mặc kệ cho chàng ta ra quày tính tiền.
Bốn chàng sau đó ra xe. Thanh là tài xế, có Phi ngồi bên cạnh. Băng đàng sau thì Tuấn và Giang ngồi. Trong khi xe nổ máy, Giang gợi chuyện hỏi Tuấn, nào là về công chuyện làm ăn…, chừng nào lấy ngày nghỉ đi chơi?… Tuấn tình thực trả lời từng câu một rất vui vẻ vì thấy không có ai nói gì đến những chuyện mà chàng ta kỵ nhất.
Mười lăm phút trôi qua. Tuấn bỗng nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Chàng ta bỗng ngạc nhiên khi thấy con đường đang đi lạ hoắc. Tuấn lên tiếng hỏi:
– Thanh! Sao bồ đi đường gì mà lạ thế?
Thanh gật đầu đáp:
– Ừ! Hình như tớ đang đi lạc. Nhưng không sao, tớ sẽ tìm ngõ ra để quay trở lại. Chuyện nhỏ.